Phong Vân Ngạo Thiên

Chương 7: Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh (3)




Vì không có ngân châm để giúp cơ thể tiết chất độc ra bên ngoài nên Tiên Nhi phải dùng tạm cây trâm duy nhất đang cài trên đầu đâm trúng huyệt vị trên ngực phía trước đan điền, liên tục dùng tay điểm mấy huyệt vị xung quanh ngăn chặn chất độc lan ra khi chuyển nó ra khỏi cơ thể. Theo đầu trâm từng giọt máu đã nhuộm đen tí tách chảy ra, chúng rơi xuống thảm cỏ làm chúng ngay lập tức héo rũ. Thế mới gọi là kịch độc. Kích động một lần nữa thăm dò vào đan điền, nàng nhìn thấy phía trong rất tốt rồi dần dần lóe sáng, ở giữa đan điền có một vật hình như một đóa liên hoa rất nhiều màu sắc xinh đẹp nhưng hình như hơi ủ rũ thì phải. Khi Tiên Nhi dùng thần thức chọc chọc vào nó thì bỗng dưng vật nhỏ động đậy. Một giọng nói non nớt đáng yêu truyền đến:

- Mẫu thân.......

-Ân, hả? Mẫu thân?! Ai gọi vậy trời, ăn có thể ăn loạn nhưng nhận người thân tuyệt không thể nhận loạn nga.

- Mẫu thân a mẫu thân con là tiểu Liên Nhi xinh đẹp, khả ái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở đây mà, sao người lại nỡ nhẫn tâm hắt hủi con như vậy, làm con thật thương tâm nha.

- Cái gì? Tiểu Liên Nhi? Chẳng lẽ là đóa liên hoa sặc sỡ này đang nói chuyện với mình?- Tiên Nhi nghi hoặc.

- Ân. Chính là con nha. Nhưng con không có sặc sỡ nha, phải là rực rỡ, đáng yêu chớ.- Tiểu Liên Nhi vừa phản bác vừa vung vẩy cánh hoa làm điệu.

- Ân, được rồi. Nhưng ngươi không thể gọi ta là mẫu thân được, ta không phải người sinh ra ngươi nha.

- Hu hu mẫu thân, người ghét bỏ con sao?

Nghe giọng nói vừa yếu ớt, mong manh như kiểu chỉ cần đụng một cái là vỡ thì lời từ chối của Tiên Nhi mắc nghẹn ở cổ rốt cục cũng chẳng thể phản bác được gì. Thôi mặc kệ vậy ở thế giới này lẻ loi như vậy có thêm một nữ nhi bầu bạn cũng tốt. Nhưng hiện giờ nàng vẫn còn rất thắc mắc vội hỏi:

- Ân, à ừ thì Tiểu..ừm Liên Nhi này làm sao con lại ở trong người ta vậy?- Mặc dù lần gọi đầu tiên cũng có hơi hơi lạ một chút nhưng cũng không sao.

- A, mẫu thân, người còn nhớ lúc người chuẩn bị bước vào luồng sáng tiến nhập vào thế giới này hay không?

- Ân, ta tất nhiên là nhớ. Nhưng vậy thì sao?- Tiên Nhi thập phần tò mò dò hỏi.

- Dạ, chính là lúc đó. Linh hồn của người được một luồng sức mạnh mang từ nơi người ở ban đầu tiến vào Vô Cực không gian là nơi giao nhau của tất cả không gian trên trời đất này, còn con nè thì trôi dạt trong không gian đó hàng vạn năm rồi chờ đợi người hữu duyên với mình và thế là con gặp được mẫu thân khi bước vào luồng sáng đó. Vì nó có một sức mạnh rất lớn nên khi con tiếp cận mẫu thân thì nhờ nó mà không chỉ đến gần đươc người mà còn dung hợp hai chúng ta thành nhất thể luôn.

- Ân, là vậy sao.

- Ân, mẫu thân. Khi người bị chất độc ngăn cản nên không thể tiếp xúc với đan điền bây giờ thì có thể rồi nên người sẽ tu luyện được.- Tiểu Liên Nhi cất lời thấu hiểu vì hồi nãy nàng đã cảm nhận được cảm xúc giao động của mẫu thân.