Nghe xong Tiểu Phượng nói, Tấn cố nín cười, mọi người xung quanh thì mê mang không hiểu, tại sao một người bị mũi tên bắn xuyên tim, mắt thấy hấp hối sắp chết
lại vẫn chống cự gần 30 phút mà vẫn chưa đi.
" Cô nương, ngươi chỉ là luyện thể cảnh, đừng làm người ta sợ được không, chưa chết còn không nói, khuôn mặt hồng hào, cơ thể như toả ra sức sống kia là chuyện gì xảy ra, đó là dáng vẻ của một người sắp chết nên có sao ?? "
Hầu hết mọi người đều thắc mắc như vậy. Nhưng không ai lại liên tưởng việc này tới lọ thuốc mà Tấn đã cho Tiểu Phượng uống. Việc này quá không thể tưởng tượng nổi. Thần đan diệu dược gì lại có thể khiến một người bị tên bắn xuyên tim khôi phục ??? Đây là thực tế, không phải trong mơ, cũng không có phép màu... Chí ít, thế giới quan của bọn họ là vậy. Nhưng dù cho họ có trí tưởng tượng phong phú đến đâu cũng không thể nghĩ đến Tấn đúng là không có phép thuật, không phải là tiên nhân, nhưng là hắn có hệ thống.
Ai nghĩ gì thì mặc ai, Tấn vẫn ôm Tiểu Phượng theo tư thế bế công chúa, khung cảnh cực kì lãng mạn.
Nhưng lúc này Tiểu Phượng cũng từ trong mơ hồ tỉnh lại, nàng nháy nháy đôi mắt đẹp. Cảm nhận được có gì đó không đúng lắm.
Thực ra nàng đã cảm giác không đúng từ lúc kể đến năm mười tuổi, khi đó, vết thương của nàng đã hoàn toàn lành lặn, không cảm thấy đau đớn gì.
Nhưng Tiểu Phượng ngây thơ lại cho rằng mình đã mất hết đi tri giác, mất hết quyền khống chế với cơ thể nên mới không cảm thấy đau, còn việc nàng nói chuyện mỗi lúc một thông thuận là do sức mạnh cuối cùng của một người sắp chết đem đến.
Mỗi một điều kì lạ trên cơ thể nàng lại lấy một cái lý do để thuyết phục mình. Dù sao, nàng cũng chưa chết lần nào. Đây là lần đầu nên khá bỡ ngỡ.
Thấy Tiểu Phượng nháy nháy mắt nhìn mình, Tấn cũng nhìn vào mắt nàng, cũng nháy nháy vài cái. Bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ.
Qua mấy giây, Tấn mới đặt Tiểu Phượng đứng trên đất, vỗ vỗ bả vai nàng,
nói
" Không sao rồi, ngươi không chết. "
Tiểu Phượng nghe vậy, khuôn mặt biến đổi xoắn xuýt, đôi mắt đẹp cứ nhìn chằm chằm hắn, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Câu nói vừa rồi nói ra chính Tấn cũng cảm thấy xấu hổ. Hắn cũng muốn nói mấy câu lãng mạn như trong mấy phim ngôn tình nhưng khả năng ngôn ngữ của hắn có hạn, kiếp trước lẫn kiếp này vẫn F.A, lấy đâu ra lời đường mật cho nàng nghe .
Thực ra là Tấn nghĩ nhiều, Tiểu Phượng cũng không cần mấy lời ngon ngọt của hắn, nàng chỉ là đang hoang mang, chưa biết phản ứng ra sao. Nghe Tấn nói vậy, nàng biết mình thực sự không chết, nhưng cũng lại nhớ đến những lời lúc trước tâm sự với hắn, nhớ đến lời thổ lộ của bản thân. Nàng hận không tìm thấy một cái lỗ để chui vào. Khuôn mặt đẹp đỏ ửng, đầu cúi thấp như sắp chạm ngực. Hai tay nàng không tự chủ được bấu víu lấy vạt áo.
Thấy khuôn mặt xấu hổ của nàng, trong lòng Tấn cũng đại khái đoán được lý do. Nhìn nàng, hắn không biết nói gì. Nghĩ mãi cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu.
" Được rồi, đừng xấu hổ, sau này ta bao nuôi ngươi"
Nghe Tấn nói vậy, Tiểu Phượng lại càng đỏ mặt hơn, trong lòng thầm nghĩ,
" Thật là, xấu hổ chết ta rồi, chuyện này ngài tìm một nơi kín đáo không được sao. " Câu nói của Tấn càng làm Tiểu Phượng mắc cỡ. Đặc biệt nghĩ đến việc
"mẹ chồng" ngay tại đằng sau nàng, Tiểu Phượng hận không thể cắn chết tên thẳng nam này. Quả thực không hiểu phong tình.
Nhưng nàng vẫn cố lấy hết dũng khí, đưa tay ra, khuôn mặt đỏ chót nhìn vào mắt Tấn nói
" Ngoắc tay, không cho phép thay đổi"
Đồng thời, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần bên hắn được vài tháng dưới danh nghĩa vợ chồng, vậy là quá đủ, dù sau này hắn chết, nàng cũng vẫn ở vậy, cả đời thờ chồng.
Nếu Tấn lúc này đọc được suy nghĩ của nàng, nhất định sẽ khuyên nàng một câu
" Tiểu Phượng, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, bổn thiếu gia đã sớm trị tốt "bệnh" "
Nhưng hắn cũng không biết, Thấy Tiểu Phượng vậy, hắn cũng đưa tay lên, ngoắc lấy ngón tay nàng.
Khung cảng của 10 năm trước được tái hiện, chỉ là không còn là hai đứa trẻ với những suy nghĩ ngây thơ, hồn nhiên mà là một cặp nam thanh nữ tú, nam đẹp trai, phong độ, nữ thì mĩ lệ đoan trang cùng với đó là trách nhiệm với lời hứa của mình, với người bạn đời của mình.
Hai người như chìm đắm trong thế giới của họ, không để ý một bên mọi người lông mày không ngừng giật giật, khắp khuôn mặt là vẻ bất đắc dĩ.
" Đây là lúc nào rồi mà hai người các ngươi còn có tâm tình ở đó nói chuyện yêu đương, gϊếŧ người của triều đình, đừng nói cả đời, có sống qua được ngày mai không cũng là cái vấn đề"
Nhưng bọn họ cũng chỉ dám nghĩ vậy, sợ cắt ngang chuyện đẹp này, Tấn lại tiễn bọn họ theo gót chân của tên sứ giả. Dù sao với sức mạnh của Tấn vừa biểu hiện ra trong tộc đã không ai có khả năng ngăn cản hắn. Bọn họ cũng không dám rời đi vì lúc này, đoàn kết mới có khả năng có một con đường sống, nếu tách ra, chạy trốn cũng chỉ là kết quả bị truy nã, hi vọng sống mong manh. Có sống cũng là trốn chui trốn lủi cả đời, mãi mãi không được ra ngoài ánh sáng.
Cuối cùng, cũng có một người dám lên tiếng để cắt đứt bộ phim ngôn tình bất đắc dĩ này. Đó là mẹ của Tấn - Ngọc Lan.
" Khụ khụ.... Tấn nhi, Phượng nhi việc chung thân đại sự hai ngươi có thể nói sau, bây giờ trọng yếu trước mắt là làm sao vượt qua được chuyện này. Chậm nhất là tuần sau, người của Thái tử sẽ đến. Việc sứ giả của Thái bị gϊếŧ tại Dương gia chúng ta không thể giấu được thời gian quá dài. "
Nghe vậy, Dương Tấn cũng từ trong không khí ngôn tình đi ra. Nhìn xem trên ghế chủ sự, nơi đó nằm lẳng lặng một bộ thi thể đang không ngừng chảy máu.
Tấn thầm nghĩ, lấy thực lực của mình bây giờ, đối đầu triều đình không khác nào lấy trứng chọi đá. Cũng may từ triều đình tới nơi này khoảng cách mất khoảng năm ngày đường, dù thái tử có nghi ngờ, phái người chạy đến cũng là vào đầu tuần sau. Đến lúc đó, Tấn có lẽ đã bước vào level 25, cộng thêm trang bị, kĩ năng tăng phúc, lực chiến của hắn có thể sánh ngang với luyện linh đỉnh phong, đối diện với người của Thái tử, hắn cũng có tư cách đàm phán. Dù sao việc này ảnh hưởng đến danh dự của thái tử, chuyện cưỡng hôn nếu truyền ra cũng không phải chuyện hay ho gì. Tấn đoán chắc thái tử cũng không dám làm to chuyện, đến cầu nhà vua nhân lực để đàn áp hắn. Chỉ cần kẻ đến không đạt tới Kim đan, mọi chuyện đều dễ dàng.
Phân tích một hồi, Tấn mới nói
" Mẹ, ngài yên tâm, chuyện này ta sẽ có cách giải quyết, "
Sau đó lại quay sang người trong gia tộc, khẳng định
"Các vị, chuyện này là Dương Tấn ta gây ra, mọi trách nhiệm ta sẽ phụ trách, sẽ không làm ảnh hưởng đến người trong gia tộc"
Ngọc Lan nghe vậy nhưng bán tín bán nghi, làm gì có ai hiểu rõ Dương Tấn hơn nàng, nhưng cũng nghĩ lại. Mấy ngày trước còn là một người hôn mê, không chú tu vi nào, hôm nay vừa tỉnh dậy lại tu vi tịnh tiến, có sức miếu sát luyện linh cảnh giới. Dù phần lớn nguyên nhân là do tên kia chủ quan nhưng cũng không thể phủ nhận sức mạnh của Dương Tấn thậm chí đã vượt qua nàng.
" Có lẽ kì tích sẽ phát sinh đi "
Câu nói này chính nàng cũng có phần không tin tưởng nhưng giờ phút này, chỉ có hai từ " kì tích" mới có thể mang cho nàng hi vọng vượt qua cửa ải khó này.
Ngọc Lan tin tưởng con mình nhưng người trong tộc lại không như vậy. Tộc trưởng lên tiếng, nghi vấn hỏi
" Dương Tấn, ngươi có thể có cách nào, chẳng lẽ tự mình ra nhận tội, dù cho như vậy cũng không thể được, thái tử hắn vốn nổi tiếng tàn bạo, ngươi gϊếŧ người của hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Dương gia chúng ta"
Hiển nhiên, tộc trưởng cũng biết tình trạng của Tấn, từ nhỏ đã không thể tu luyện. Hắn đoán dạo gần đây bệnh của Tấn được chữa khỏi, có thể tu luyện nên mới có khả năng gϊếŧ tên sứ giả kia. Nhưng đó chỉ là đánh lén, nếu không phải vậy, có lẽ tên kia chỉ cần một bàn tay cũng có thể trấn áp Dương Tấn, dù sao lấy một tên vừa mới chập chững bước vào con đường tu luyện với một kẻ đã thành danh lâu năm đem ra so sánh, cách biệt là quá lớn.