Phong Tuyết Dạ Quy Nhân

Chương 10




Nhu tình kiều diễm của Trầm Đông Quân hiện rõ trước mắt y, những lời đe doạ của An Hoà quận chúa ngày đó cứ như gió thoảng bên tai, Đường Tấn suy nghĩ thật lâu, vẫn không rời đi. Y luyến tiếc, luyến tiếc tình cảm  mà Trầm Đông Quân dành cho y, y không cách nào có thể rời xa con người đó được nữa.

Ngày đó, y ngơ ngác đứng ở trong sân suốt một đêm, khi trời rạng sáng, gió lạnh thổi mạnh, y mới chợt hoàng hồn rùng mình, không cần đến hừng đông, thân thể liền từng đợt phát lạnh, y bệnh.

A Tam, A Tứ không hổ là phó dịch mà Trầm Đông Quân trong trăm người chọn một, cho dù là câm điếc nhưng lại rất để tâm vào công việc mình làm, đã vội vàng xuống núi thỉnh đại phu về, nhưng cả hai người xuống núi đều đã tìm tất cả những y quán lân cận, nhưng không một đại phu nào đồng ý đi chuẩn bệnh, Đường Tấn biết rõ, tất cả đều do An Hoà quận chúa đứng sau chỉ đạo. A Tam, A Tứ liền tự mình lên núi hái thuốc cho y, nhưng Đường Tấn đều thừa dịp bọn họ không chú ý, đổ hết những chén dược được mang đến.



Y không muốn rời xa Trầm Đông Quân, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn An Hoà quận chúa gửi thư cho hoàng đế, loan truyền quan hệ giữa y và Trầm Đông Quân đi khắp nơi, y có thể không màn danh dự bản thân, nhưng không thể không để ý đến thanh danh phụ thân.

Chết vì bệnh, có lẽ là phương pháp duy nhất giải quyết vấn đề bế tắc này. Người chết như đèn đã tắt, có lẽ Trầm Đông Quân sẽ thực thương tâm, nhưng có một ngày rồi cũng sẽ quên y, An Hoà quận chúa cũng sẽ không còn oán hận y.

Có Trầm Đông Quân, y cũng sẽ không lo lắng tương lai sau này của Dịch nhi.

Tựa hồ, hết thảy đều viên mãn, chính là không thể bên cạnh Trầm Đông Quân đến đầu bạc, khiến y vô hạn tiếc nuối.

Nhưng, thế sự chưa bao giờ được như ý muốn của con người.

Trở lại Trầm viên, An Hoà quận chúa theo lời nha hoàn biết được Đường Tấn không hề rời khởi biệt viện phía sau núi, nàng vô cùng phẫn nộ. Với thân phận quận chúa, chưa bao giờ có người dám trái lệnh nàng.

Đúng lúc này, Trầm Bất Vi cùng Đường Dịch tay nắm tay trở về Trầm viên, đang cười hì hì đùa giỡn.

An Hoà liếc mắt liền trông thấy trong tay Đường Dịch là Ngọc Linh Lung, nàng nhớ tới từng nhìn qua nó một lần ở Trầm viên, là báu vật được thánh thượng ngự ban cho cô cô.

Thấy bộ dáng vui vẻ của Đường Dịch và Trầm Bất Vi, sự tức giận trong nàng càng tăng, Đường Tấn, ngươi dám làm trái ý ta, vậy đừng trách ta xuống tay đối với con ngươi!

"Bất Vi, nãi nãi (bà nội) đang tìm ngươi đấy!." An Hoà cố gắng đè nén cơn tức giận, bày ra khuôn mặt tươi cười.

"Ai? Phải không?" Nhớ tới ba ngày không gặp nãi nãi, Trầm Bất Vi cũng có chút mong nhớ.

"Đúng vậy." An Hoà khẳng định. Ra hiệu với nha hoàn bên cạnh, ngụ ý bảo nàng cũng gật đầu xác nhận, lừa Trầm Bất Vi đến từ viện của Lão phu nhân.

Sau khi đuổi Trầm Bất Vi đi, An Hoà mỉm cười chỉ thứ trong tay Đường Dịch: "Ngươi chính là Thang Thang? Mau đưa Ngọc Linh Lung cho nha hoàn cất giữ, Ngọc Linh Lung này là vật được ngự ban, không thể mang ra chơi đùa như thế."

Đường Dịch có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Cái này, là vừa mới cùng Bất Vi đệ đệ cùng nhau chơi đùa...... Ta không biết đây là báu vật trân quý được ngự ban, nếu không sẽ không cùng Bất Vi đệ đệ cùng nhau lấy chơi." Nói xong, đem Ngọc Linh Lung đưa cho nha hoàn bên cạnh An Hoà.

Bộ dáng nhu thuận của Đường Dịch khiến An Hoà nhìn có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến bản thân  lần đầu tiên thích biểu ca lại bị Đường Tấn cướp đi, Đường Tấn lại cùng với biểu ca lúc nào cũng như hình với bóng, yêu nhau say đắm, khiến nàng giận vô cùng, nàng nhẹ gật đầu với nha hoàn một cái.

Nha hoàn lập tức giơ Ngọc Linh Lung trong tay, hung hăng đạp mạnh xuống đất.

Một tiếng giòn vang, toái ngọc gảy đôi.

"Tiểu hỗn trướng, ngươi làm dám làm vỡ Ngọc Linh Lung được hoàng thượng ngự ban, người đâu, mau đưa tên tiểu hỗn trướng này đến cho cô cô xử lý!"

Một cái tát vang dội nặng nề được giáng xuống mặt Đường Dịch, hài tử bị đánh đến đầu óc choáng váng, kinh ngạc nhìn An Hoà quận chúa, không nói lời nào cũng không khóc lóc.

Tin tức tới tai Trầm Đông Quân đã là đêm khuya. Hắn một lần nữa phái người đi thỉnh đại phu, sắc thuốc mang lên cho Đường Tấn, sau đó ôm Đường Tấn nằm ở trên giường, vừa mới nhắm mắt lại, Tiểu Lộc Tử liền hoảng hốt gõ cửa.

Đường Tấn uống xong dược, đang lim dim ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng nghe được tiếng gõ cửa, trong lòng biết Trầm Đông Quân sẽ rất giận, vội vàng một tay che miệng Trầm Đông Quân, một bên nói: "Đã trễ thế này còn có chuyện gì, vào đi."

Tiểu Lộc Tử nguyên tưởng rằng hắn sẽ bị lão gia trước mắng một câu, đang ở không gian yên tĩnh, lúc này vừa nghe thanh âm Đường Tấn, trong lòng buông lỏng, vội vàng đẩy cửa mà vào, nói: "Lão gia, Đường tiên sinh, không tốt, Thang Thang làm vỡ Ngọc Linh Lung, bị quận chúa điện hạ bắt trói đưa đến chỗ lão phu nhân, lão phu nhân gọi lão gia đến xử lý, còn...... Còn thỉnh Đường tiên sinh cũng sang cấp cái công đạo."

"Cái gì?" Trầm Đông Quân bất ngờ đứng lên, nhưng lại vội vỗ về Đường Tấn, vội vàng nói: "Ngươi đừng lo lắng, việc này có ta làm chủ, sẽ không ai có thể làm hại tới Dịch nhi dù chỉ là một sợi tóc......"

Lời hắn lời còn chưa dứt, trước ngực bỗng nghe một trận ho dữ dội, mùi máu tươi xông vào mũi.

"Tấn...... Tấn...... Ngươi làm sao vậy?"

"Lão gia, Đường tiên sinh hộc máu......"

"Đi thỉnh đại phu...... Nhanh đi thỉnh đại phu đến......" Trầm Đông Quân điên cuồng hét lên.

May mà đại phu vẫn chưa rời đi, Trầm Đông Quân lo lắng Đường Tấn bệnh tình còn tái phát, cố ý dặn dò mời đại phu lưu tại trong phòng khách một đêm, chỉ chốc lát sau, đại phu đang trong chăn ấm còn chưa tỉnh giấc đã bị Tiểu Lộc Tử lôi đi.

"Là cấp hỏa công tâm, không có gì đáng lo ngại, lão phu sẽ viết đơn thuốc khác cho y....."

Lúc đại phu lui ra khỏi cửa, Đường Tấn đã dần khôi phục thần trí, suy yếu bắt lấy tay Trầm Đông Quân, nói: "Đông Quân, ta không có gì...... Dịch nhi...... Dịch nhi quan trọng hơn......"

"Hảo, ngươi nằm xuống, hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi mang Dịch nhi về." Trầm Đông Quân biết rõ Đường Dịch sẽ không yên lòng mà nghĩ ngơi.

Đường Tấn lắc lắc đầu, miễn cưỡng nói: "Ta cùng đi với ngươi."

Thanh âm như chẳng thốt thành lời, mệt mỏi nhấp nháy môi, Trầm Đông Quân cũng không khuyên nữa, nói: "Hảo."

Bầu trời tối đen đường không dễ đi, mặc dù có xe ngựa, nhưng Tiểu Lộc Tử không dám phi quá nhanh, thời điểm bọn họ tới Trầm viên, trời đã sắp canh ba. Trong Thiên thọ các đèn đuốc sáng trưng.

Kỳ thật chuyện này hoàn toàn có thể đợi ngày mai xử lý, nhưng An Hoà quận chúa kiên trì muốn đem Đường Tấn cùng Đường Dịch lập tức đuổi khỏi Trầm viên, lão phu nhân vốn không muốn tuyệt tình làm lớn chuyện như thế, song An Hoà lại nói ra chuyện Trầm Đông Quân trong suốt thời gian dài luôn ở chỗ Đường Tấn, việc này liền chọc tức lão phu nhân, bà mới phái người suốt đêm thông tri Trầm Đông Quân quay lại đây.

"Đứa con là kẻ trộm, cha là kẻ lừa gạt...... Người như thế, Trầm viên không dám thu nhận...... Người đâu, đem hai phụ tử này đến quan phủ."

Không hỏi xanh đỏ đen trắng, chỉ nghe từ một phía An Hoà, khi Đường Tấn được Trầm Đông Quân ôm vào phòng, Trầm lão phu nhân lạnh lùng buông xuống một câu.

"Ai dám!"

Trầm Đông Quân một câu quát lạnh, dọa lui những kẻ đang cầm dây thừng chuẩn bị tiến lên.

"Lão phu nhân, người xuất thân cao quý, xin hạ thủ lưu tình. Dịch nhi chưa từng lấy cắp của ai, tại sao lại gọi nó là kẻ trộm? Làm vỡ Ngọc Linh Lung, là ngoài ý muốn, người nỡ nào nhẫn tâm trách móc nặng nề một hài tử? Tất cả trách nhiệm, một mình ta gánh chịu. Thứ hai...... Thứ hai, ta cùng với Đông Quân...... Tình, tình đầu ý hợp, chưa từng tham lam tài sản Trầm viên, tại sao lại nói là lừa gạt? Lão phu nhân muốn truy cứu trách nhiệm, buộc ta đến quan phủ, vậy mong người hãy thả Dịch nhi."

Mặt Đường Tấn vô cùng tái nhợt, miễn cưỡng nói xong một hơi, sức cùng lực kiệt, thân thể run nhè nhẹ, ngay cả đứng cũng không vững, nhưng y vẫn đẩy Trầm Đông Quân ra, lưng hướng thẳng, tự đứng bằng sức lực của bản thân.

"Mẹ, chuyện này cứ như vậy quên đi, nếu mẹ nhất định phải truy cứu, coi như là lỗi của hài nhi, ta sẽ tự mình viết thư hướng hoàng đế biểu ca bồi tội. Đêm đã khuya, hài nhi không dám quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, cáo từ. Người đâu, mang Dịch nhi đến đây, ta trở về sẽ dạy dỗ nó."

Sắc mặt Trầm Đông Quân cực kỳ khó coi, mẫu thân đối Đường Tấn vũ nhục, khiến hắn vừa tức vừa đau, nhưng lại không thể cùng mẫu thân tranh luận, chỉ dùng thái độ mạnh mẽ áp chế người khác.

"Loại chuyện này ngươi cũng dám bao che? Hảo, tốt lắm, xem ra là ta đã xem thường Đường tiên sinh, không thể tưởng được có thể làm ra loại chuyện này, có thể  khiến con ta bị mê hoặc đầu óc choáng váng. Người đâu, đưa lão gia về phòng, không có lệnh của ta, ai cũng không được mở cửa." Bị Đường Tấn trả treo một câu, lại thấy Trầm Đông Quân che chở Đường Tấn, Trầm lão phu nhân càng tức giận đến xanh mặt.

"Mẹ!" Trầm Đông Quân hô một tiếng, nhưng không có tiếng Trầm lão phu nhân đáp lại, ngược lại hắn bị hạ nhân khiên đi, nhất thời sắc mặt hắn đanh lại, lạnh lùng nói: "Nô tài to gan, buông tay!"

Hai hạ nhân đang đỡ hắn rùng mình, bị Trầm Đông Quân dọa không nhẹ, theo bản năng buông tay.

"Mẹ, hiện giờ Trầm viên là hài nhi đảm nhiệm, mẹ tuổi đã cao, thân thể lại không tốt, chuyện này mẹ không nên quan tâm, ta tự mình có thể xử lý tốt. Người đâu, dìu lão phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi, cố gắng chiếu cố lão phu nhân."

Hai mẹ con giằng co, thật đúng là làm khó kẻ bề tôi, trong lúc nhất thời đều loạn cả lên, không biết phải nghe vị chủ nhân nào phân phó.

"Quân nhi, ngươi...... Ngươi...... Trong mắt ngươi còn có người mẹ này hay không?"

"Mẹ, ta hiện tại ngày ngày thập phần khoái hoạt, thật sự hảo, chẳng lẽ người muốn hài nhi quay lại sống những chuỗi ngày trước đây sao?"

"Ngươi muốn tìm khoái hoạt, ta cho ngươi tìm thiếu niên mỹ mạo mười tám, nhưng loại người này tuyệt đối không được."

Hiển nhiên, Trầm lão phu nhân hoàn toàn tin những gì An Hoà quận chúa nói, biến Đường Tấn trở thành tiểu nhân bán mình cầu vinh, hơn nữa Đường Dịch dám trộm Ngọc Linh Lung, bị phát hiện còn đánh vỡ nó, nhân cách cực kỳ thấp, có hài tử như vậy, Đường Tấn trong lòng bà càng xấu đi, người như vậy đương nhiên không thể ở lại Trầm viên.

"Ta là người mù, người dù có tìm đến kẻ mỹ mạo vô song, thì sẽ thay đổi được gì? Từ sau khi bị mù, ta đời này, đã không còn muốn bất cứ thứ gì, chỉ có Tấn......" Thanh âm Trầm Đông Quân đột nhiên dịu xuống, ôn nhu nắm lấy tay Đường Tấn, "Chỉ có ngươi...... Ta chết cũng không buông tay......"

"Đông Quân......" Đường Tấn cũng gắt gao nắm chặt tay Trầm Đông Quân.

"Tức chết ta...... Quân nhi...... Quân nhi......"

Trầm lão phu nhân tức giận đến cả người phát run, hô vài tiếng, đột nhiên ngửa đầu ngất đi.

"A, lão phu nhân......"

Trầm lão phu nhân đột nhiên hôn mê, khiến một trận đại loạn, Trầm Đông Quân cũng cực kỳ đáng sợ, thật vất vả chỉ huy hạ nhân đem Trầm lão phu nhân phù vào phòng, lại đi thỉnh đại phu, chờ hắn bình tĩnh lại, đột nhiên phát hiện không thấy bóng dáng Đường Tấn.

"Lão gia, vừa rồi Đường tiên sinh nói hắn đi tìm Thang Thang......"

Lời nói của Tiểu Lộc Tử khiến cho Trầm Đông Quân thả lỏng tâm tình.

"Ngươi không cần ở trong này hầu hạ, đi tìm Tấn cùng Dịch nhi, sau đó đưa bọn họ quay về biệt viện nghỉ ngơi, hảo hảo chiếu cố bọn họ, chờ ta nơi này dàn xếp hảo, ta lại đi xem bọn hắn."

"Dạ, lão gia."

"Từ từ, ngươi thay ta nói với y, Nói Tấn cứ an tâm dưỡng bệnh, ta sẽ khuyên giải mẫu thân, không cần đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng, chỉ là một chút hiểu lầm, giải thích rõ ràng sẽ không có chuyện gì."

"Dạ"

Nhưng lúc này Trầm Đông Quân cũng không dự đoán được, đêm nay chuyện đã xảy ra đối Đường Tấn mà nói, như một đao chém sâu vào linh hồn y.

Y vốn nghĩ đến, bản thân chỉ cần không ở cùng Trầm Đông Quân trong Trầm viên, trốn đến biệt viện xa xa, chuyện gì cũng sẽ không phát sinh, nhưng sự thật lại chứng minh y đã sai. Cho dù là trốn đến biệt viện, quan hệ giữa y và Trầm Đông Quân vẫn như cũ sẽ khiến Trầm viên không được an bình, tạo thành thương tổn đối với người khác.

Chuyện thế này khiến Đường Tấn phải đối mặt bằng loại tâm tình gì đây??.

Kỳ thật chuyện này cũng không nghiêm trọng như Đường Tấn tưởng tượng, Trầm lão phu nhân tuy rằng nhất thời bị tức đến ngất đi, nhưng Trầm Đông Quân chung quy vẫn là hài tử bảo bối duy nhất của bà, bà phẫn nộ muốn đuổi Đường Tấn đi, hơn phân nửa xuất phát từ sợ hãi hài tử mình bị lừa gạt.

Nhưng Trầm Đông Quân lại dùng lý do mắt hắn mù, cùng Trầm lão phu nhân nói chuyện vài lần, rốt cuộc lợi dụng sự áy náy của Trầm lão phu nhân đối với chuyện hài nhi bị mù khiến bà phải đáp ứng không hề can thiệp chuyện này nữa, nhưng Trầm Đông Quân cũng phải đáp ứng, không đem Đường Tấn về trầm viên, hơn nữa mỗi tháng đều phải ngủ lại trầm viên mười ngày, làm bạn cùng bà và An Hoà quận chúa.

Trầm Đông Quân vui sướng chuẩn bị quay về biệt viện nói tin tức này cho Đường Tấn nghe, nhưng nghênh đón hắn là quang cảnh cửa cài then đóng. Vất vã gõ cửa suốt nửa ngày, người bên trong mới đưa ra một tờ giấy, được truyền ra từ khe cửa.

Tiểu Lộc Tử thay Trầm Đông Quân tiến đến trước, nhặt lên tờ giấy, thì thầm:

"Gặp đã khó, chia ly càng khó hơn, đôi cánh nhạn muốn cùng bay, nhưng tiếc không tìm thấy chốn đào nguyên. Đông quân, ta và ngươi ở cùng nhau, chưa từng làm cho ngươi bất cứ việc gì, lại còn khiến mẫu tử ngươi tranh chấp bất hoà. Biệt viện từ nay cửa đóng then cài, hàng đêm mỗi khi nghe tiếng sáo, thì hãy nghĩ đến ta, một chút lòng tưởng nhớ dành cho nhau, mỗi đêm xin nhìn lên ánh trăng tà."

"Đây là ý gì?" Trầm Đông Quân đoạt lấy lá thư từ tay Tiểu Lộc Tử, tức giận đến cực điểm. Không nghĩ tới thật vất vả mới vừa dẹp yên một bên, bên này cư nhiên lại nảy sinh vấn đề.

Ý tứ trong thư Đường Tấn viết, không có gì là không rõ ràng, y không muốn vì mình mà khiến cho mẫu tử Trầm Đông Quân xảy ra mâu thuẫn, nhưng y cũng không đành lòng rời xa Trầm Đông Quân nên đành đóng chặt cửa phòng, không gặp mặt người đó, mỗi đêm thả một trản đèn Khổng Minh, cho Trầm Đông Quân biết y vẫn nhớ đến hắn.

"Tấn, Tấn!"

Ô cửa ngăn đôi, tâm tình cũng chia làm hai mảnh.

Nếu bàn về sự cáu kỉnh, Đường Tấn hiển nhiên không thể so sánh với Trầm lão phu nhân, nhưng nếu nói về tính cố chấp, Trầm lão phu nhân không bằng Đường Tấn. Trầm Đông Quân vò nát lá thư, tay gõ cửa cũng bắt đầu sưng lên, nhưng Đường Tấn vẫn không đáp lời, hắn biết, Đường Tấn đã quyết tâm, hắn đành bất mãn quay về Trầm viên.

Trong biệt viện, Đường Tấn ngơ ngác nhìn viện môn, nghe rõ ràng từng tiếng gọi của Trầm Đông Quân, từng trận tiếng gõ cửa, tâm như như ai xé nát, nhưng vẫn quyết tâm không trả lời, y sợ nếu mình lên tiếng sẽ không còn đủ dũng cảm tránh xa người kia.

Trở về trầm viên, chản nản không được bao lâu, Trầm Đông Quân nhanh gọi Tiểu Lộc Tử đến, nói nghe ra từ miệng hắn những gì thì viết lại giống như thế, Tiểu Lộc Tử chấp bút, một phong tình thư cứ thế mà được viết ra, còn nhân tiện giải thích  một chút, đại ý là: mẫu thân ta đã không phản đối chuyện chúng ta, ngươi mau mở cửa cho ta vào, hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, ngươi thân thể không tốt, có người giúp ngươi làm ấm chăn cũng sẽ thoái mái hơn, phải không?

Tạm thời lược bớt một vài dòng ướt át lâm li.

Tóm lại, lá thư này phong tình  ra sao, cứ nhìn da gà nổi lên trên người Tiểu Lộc Tử thì rõ, hắn lúc này mới phát giác lão gia nhà mình không chỉ...  giỏi việc buôn bán, nguyên lai viết thư tình cảm cũng thật dồi dào. Nhưng Tiểu Lộc Tử hắn làm sao biết được, lão gia nhà hắn, tuy mù nhưng lại vô cùng khôi ngô, đã từng nhận được biết bao phong thư chứa đầy tình yêu bao la bát ngát, lão gia chỉ là học tập lại những gì mình đã từng được đọc qua mà thôi.

Chỉ là người ta có giai thoại hồng nhạn truyền thư, còn Trầm Đông Quân có chiêu thức cách cửa truyền thư.

Nhưng sự cố chấp của Đường Tấn không vì một vài lá thư mà có thể thay đổi, cứ việc nhìn đến những bức thư được nhét vào khe cửa, y không tự chủ được mặt đỏ nửa ngày, sau đó lại, vừa cẩn thận thu hồi, nâng tay cầm bút viết một phong thư, lời lẽ cũng thật đơn giản nhưng rất lâu sau mới hồi âm, ý tứ cơ bản là nói: Trầm lão phu nhân tuy rằng không phản đối, nhưng chuyện của hai người vẫn là cây kim trong lòng bà, thời gian dài, mẫu tử trong lúc đó khó tránh khỏi việc xung đột, y thập phần không muốn nhìn đến loại tình huống này xảy ra, cho nên tuy rằng trong lòng tưởng niệm, nhưng chỉ có thể chịu đựng đau đớn không gặp mặt.

Sau đó y lại ngầm nhắc đến việc An Hoà quận chúa đối hắn cực kỳ dụng tâm, hy vọng Trầm Đông Quân hảo hảo đối đãi nàng, không nên cô phụ nàng. Cuối cùng y dùng một câu thơ kết lại sự hồi âm.

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ. (Tình này nếu như đã mãi lâu dài. Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều) *

Trầm Đông Quân nghe Tiểu Lộc Tử đọc xong thư hồi âm này, nửa ngày nói không ra lời, đến cuối cùng nghẹn ngào thở dài: "Đồ ngốc này......"

Bất đắc dĩ không nói gì thêm nữa, nhưng không đại biểu Trầm Đông Quân sẽ bỏ qua, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ biết chữ "Từ bỏ" là viết như thế nào. Vì thế mỗi ngày đều có một phong thư tình tứ miên man, được mang đi bởi Tiểu Lộc Tử, nhét vào khe cửa nhà "ai kia", sau đó sẽ có màn hồi âm, được nhắn lại bởi Tiểu Lộc Tử, quay về nói lại trong tai Trầm Đông Quân.

Trao đi một canh thư lí nào có thể làm giảm được nỗi tương tư? Rõ ràng ngay trong gang tấc, nhưng vẫn không thể chạm vào cũng không thể nghe thấy, chẳng phải rõ ràng là muốn giết người ta? Huống chi Trầm Đông Quân không phải là người biết nhẫn nại. Vì thế thường trắng đêm không ngủ, bảo Tiểu Lộc Tử đọc lại những hồi âm của Đường Tấn.

Nếu những âm thanh này mà phát xuất từ miệng Đường Tấn thì đúng là thật say lòng người! Mỗi khi nghĩ đến đây, Trầm Đông Quân liền hận cắn chặt răng, chính là đối với tính cố chấp của Đường Tấn, hắn không có biện pháp gì.

Vì thế giai thoại thư cài cánh cửa cộng thêm tiếng nói ai oán đọc thư mỗi đêm kéo dài suốt nhiều tháng liền, đảo mắt đã là cuối mùa thu.

Giai thoại thê lương này rất nhanh chóng đã truyền khắp Trầm viên, không biết những người khác bàn tán xôn xao gì nhưng chỉ rõ Trầm lão phu nhân vô cùng lo lắng, vài lần nhìn thấy Trầm Đông Quân, đều là bộ dáng khiến người nhìn phải đau lòng, đôi mắt thụt sâu u tối, viền đen bao quanh mí mắt một lớp dày, e sợ hài tử sẽ làm chuyện gì không nên, Trầm lão phu nhân đành phải xuống nước, chính tay viết một phong thư gửi Đường Tấn.

Không ngờ thư vừa mới viết xong, còn chưa kịp gửi đi, nha hoàn đã vội chạy đến thông báo khẩn cấp.

"Lão phu nhân, không tốt, lão gia vừa rồi không biết vì cái gì, cùng quận chúa điện hạ nổi lên tranh chấp, từ trên thềm đá ngã xuống, đầu đập mạnh xuống đất, chảy rất nhiều máu......"

Trầm lão phu nhân vừa nghe, lên cơn hít thở không thông, a một tiếng liền ngất đi, làm người nha hoàn bên cạnh sợ chết khiếp hô hoán gọi người đến cứu mạng.

Hai vị chủ nhân liên tiếp ngã xuống, người luôn luôn không hé răng Trầm lão thái gia rốt cuộc đứng dậy, chỉ huy đám hạ nhân đang rối loạn, gọi nha hoàn thỉnh đại phu đến, còn những người khác vẫn tiếp tục làm việc mình nên làm.

"Lão thái gia, chuyện lão gia, có phải hay không nên thông tri một tiếng cho người ở biệt viện phía sau núi?" Tiểu Lộc Tử đã chạy tới, không có nguyên nhân khác, chỉ đơn giản bởi vì Trầm Đông Quân trong cơn hôn mê luôn gọi tên Đường Tấn.

"Thông tri cái gì! Hai người đã ngã xuống còn chưa đủ, còn muốn đánh ngã thêm người thứ ba sao? Quân nhi tỉnh lại còn không lột da của ngươi ra." Trầm lão thái gia lông mày dựng cả lên, trừng mắt, mắng Tiểu Lộc Tử nâng không dậy nổi đầu lên. Tính tính con trai như thế nào, ông còn không rõ sao, ngay cả Trầm lão phu nhân cũng không lay chuyển được Trầm Đông Quân, nếu người kia mà có bề gì, đứa con bảo bối này sẽ làm to chuyện cho xem.

Chính là đứa chất nữ (cháu gái) từ trước đến nay nhu thuận, lần này như thế nào lại xảy ra mâu thuẫn cùng hài nhi mình, còn tranh chấp đến nông nỗi hài nhi phải ngã bị thương? Vì nỗi lòng này, Trầm lão thái gia quyết định đi đến gặp đứa chất nữ này hỏi cho rõ ràng.

Cũng không ngờ, Minh Phượng các mà An Hoà quận chúa ở lại đã là cảnh người đi - nhà trống, nàng tự biết bản thân gây ra đại họa, bối rối không cáo biệt, đã quay về vương phủ.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Trầm lão thái gia không thấy An Hoà quận chúa, chỉ có thể chất vấn hạ nhân lúc ấy ở đây.

Tiểu Lộc Tử sợ tới mức mặt không còn chút máu, chỉ biết đem tình cảnh lúc đó thuật lại, nguyên lai Trầm Đông Quân điều tra rõ ràng chân tướng, cẩn thận hỏi qua Đường Dịch, biết được là An Hoà đỗ oan cho hắn, lúc ấy liền nổi giận, khi chất vấn An Hoà, nàng trái lại nói lời ác ý, nhất là nói đến Đường Tấn, ngôn ngữ càng thêm ác liệt, Trầm Đông Quân không thể nhịn được nữa, cho nàng một cái tát.

An Hoà quận chúa lúc ấy liền hét lên một tiếng: "Ngươi dám đánh ta, ngay cả cha ta cũng chưa dám động một ngón tay đánh ta...... Trầm Đông Quân, ngươi dám đối với ta như vậy, ta...... Ta đi nói cho cha biết, bảo y trị tội cái tên hồ ly tinh không biết xấu hổ kia......"

"Ngươi dám......"

Trầm Đông Quân giận dữ, tiến lên muốn cản lại An Hoà quận chúa, nhưng vì không thể nhìn thấy nên trược chân ngã xuống bậc thang, đụng vào đầu làm máu chảy không ngừng.

An Hoà quận chúa thấy thế, sợ tới mức cả người đều choáng váng, khóc kêu một tiếng: "Biểu ca, ngươi không được chết, ta...... Ta biết sai rồi......"

Sau khi Trầm Đông Quân được người ta mang đi, An Hoà quận chúa không biết hắn chết sống ra sao, càng nghĩ càng sợ hãi, vì thế ngay cả hành lý đồ đạc cũng không thu dọn, liền ly khai trầm viên. Nàng thật sự không còn thể diện lưu lại, đối mặt với Trầm lão phu nhân luôn yêu thương nàng.

Khi tin tức đến tai Đường Tấn đã là nửa tháng lúc sau, tin tức này là được Trầm Bất Vi mang đến. Tuy Đường Tấn đóng cửa không gặp mặt Trầm Đông Quân nhưng hai tiểu tử kia vẫn thường xuyên qua lại.

Ngay từ đầu Đường Tấn cũng không biết, nhưng thường nhìn thấy Đường Dịch luôn có những món đồ chơi mới, y cảm thấy kỳ quái, biệt viện phía sau núi lớn như vậy, tiểu tử kia làm sao tìm được nhiều đồ chơi như thế, âm thầm theo dõi vài ngày, mới phát giác mỗi ngày khi y ngủ trưa, tiểu tử kia liền theo lỗ chó nơi tường viện đi ra ngoài, thật sự là làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, hài nhi đã phải mất vài ngày mới đào ra được cái lỗ trống ấy mới có thể chuồn ra. Biết hài tử thiên tính mê chơi, Đường Tấn cũng không quản hắn, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lần này Trầm Đông Quân gặp chuyện không may, Trầm Bất Vi nửa tháng cũng không xuất hiện.

Đường Tấn tự thủ biệt viện không có được nửa phần tin tức, cảm thấy lo lắng vạn phần, nhưng bận tâm thì bận tâm, y vẫn cố chấp khoá chặt cánh cửa kia.

Đến nửa tháng sau, Trầm Bất Vi mới chui từ lỗ chó, nơi bí mật cùng Đường Dịch gặp mặt, leo vào biệt viện, hoảng sợ thấy Đường Tấn đang ngẩn người nhìn hắn.

"Tiên sinh......" Trầm Bất Vi đưa mắt nhìn quanh, như muốn tìm Đường Dịch đang ở nơi nào.

"Bất Vi......" Đường Tấn do dự  hồi lâu, rốt cuộc cũng hỏi: "Cha ngươi mấy ngày này không ở Trầm viên sao?"

"Ách." Trầm Bất Vi bĩu môi, tả nhìn hữu ngó, cúi đầu ngập ngừng nói: "Ta, cha ta hôn mê nửa tháng......"

Thoáng như một trận trời quang sét đánh, sắc mặt Đường Tấn nháy mắt đã trắng bệch, ngay cả thân mình cũng một trận nhoáng lên ——

Trầm Đông Quân nửa tháng vẫn hôn mê bất tỉnh, tất cả đại phu đều nói bị thương ở đầu, đành phải bó tay không có biện pháp, Trầm lão phu nhân ngất đi không bao lâu liền tỉnh lại, lập tức phái người thúc ngựa đi kinh thành thỉnh ngự y, nhưng ngự y còn chưa mời đến, mười mấy vị đại phu thăm bệnh cho Trầm Đông Quân đều bị Trầm lão phu nhân mắng đến mặt xám mày tro rời đi Trầm viên.

Hôn mê nửa tháng còn không tỉnh, như thế nào lại thành ra thế? Sức khỏe Đông Quân thân thể tốt như vậy...... Vẫn không tỉnh lại, có thể hay không...... Hắn có thể chết?

Bị ý nghĩ của chính mình làm sợ tới mức mặt không còn chút máu, Đường Tấn bất chấp mọi thứ, khoát vội áo ngoài, ít nhất...... Ít nhất y cũng một lần được gặp mặt Trầm Đông Quân lần cuối cùng......

Thở hồng hộc chạy đến trầm viên, đám hạ nhân, nha hoàn nhìn thấy y, vẻ mặt kinh ngạc, đều nhường đường. Trầm lão phu nhân canh giữ ở bên cạnh Trầm Đông Quân, đã tiều tụy đi rất nhiều.

"Lão, lão phu nhân...... Đông Quân hắn......" Nhìn đến ttrầm lão phu nhân, Đường Tấn không khỏi ngừng cước bộ, đứng ở ngoài cửa có chút sợ hãi.

"Phiền ngươi ngươi đến thăm Quân nhi rồi, mau vào đi." Trầm lão phu nhân lau nước mắt, "Khi Quân nhi hôn mê, luôn một mực gọi tên ngươi, ngươi bồi hắn trò chuyện, có lẽ hắn sẽ tỉnh lại......"

Tựa hồ đã muốn đem hy vọng duy nhất đặt trên người Đường Tấn, Trầm lão phu nhân không nói gì nữa, bảo nha hoàn giúp dìu bà đứng ở một bên.

Trong phòng an tĩnh lại, ngay cả tiếng gió đều không nghe thấy, dược hương nồng đậm khiến Đường Tấn thêm lo lắng, ánh mắt y, gắt gao dán chặt vào người đang nằm trên giường.

Đông quân......

Từng bước một tiếp cận, dưới chân giống như đeo chì, cơ hồ khiến y không thể bước đi, y sợ hãi nhìn bộ dáng yếu ớt của Trầm Đông Quân, sợ hãi đây sẽ là lần gặp mặt sau cùng của mình và Trầm Đông Quân.

Gắt gao nhắm mắt lại, đem tâm tình cố chấp không muốn gặp mặt người kia xua tan đi, tay y nắm chặt bàn tay hé ra bên ngoài chăn của Trầm Đông Quân.

Đông Quân, ta đến gặp ngươi...... Ngươi mở mắt ra đi......

"Di?"

Ngồi ở bên giường, Đường Tấn không tự chủ được cuối nhìn. Khuôn mặt hồng nhuận, hô hấp vững vàng, khí sắc nhìn qua so với chính mình còn tốt hơn rất nhiều.

...... Đây là gương mặt mà người hôn mê nửa tháng không tỉnh nên có sao?

Đang lúc nghi hoặc, bỗng dưng cổ tay bị nắm chặt, chưa kịp lấy lại tinh thần, một trận thiên toàn địa chuyển, cả người Đường Tấn bị kéo đến trên giường, rơi vào một cái ôm ấm áp.

Trầm Bất Vi lóe mắt nhìn, thần sắc bọn nha hoàn đều kinh ngạc, lão phu nhân yên lặng đứng nhìn, trong nháy mắt toàn bộ thu vào trong đầu Đường Tấn —— Y bị lừa!

Đường Tấn đại ngộ bừng tỉnh.

"Nhìn ngươi lần này chạy trốn nơi đâu."

Âm thanh quen thuộc ở bên tai vang lên, Đường Tấn chấn động, quay đầu xấu hổ nhìn về phía Trầm Đông Quân.

"Ngươi, ngươi, ngươi...... Ngô......"

Còn chưa kịp thấy rõ trước mắt, thanh âm đã bị ngăn chặn trong cổ họng.

Không đơn giản như bình thường hung hăng ôm lấy Đường Tấn, hắn như muốn khảm nhập y vào thân thể của chính mình, Trầm Đông Quân không bao giờ... nguyện buông ra Đường Tấn vẫn đang ngượng ngùng giãy dụa, mọi người lui ra ngoài, mãn thất bên trong, chỉ còn lại một trận ngô ngô nha nha cùng với tiếng thở dốc.

_____________

Chú thích:

(*): Hai câu cuối của bài thơ "thước kiều tiên" của Tần Quan.

Cả bài thơ:

Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.

Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ.

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triêu triêu mộ mộ.

Dịch thơ:

Âm thầm quá bước Ngân hà

Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu

Gió vàng sương ngọc tìm nhau

Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng

Nhu tình mộng đẹp tương phùng

Ngậm ngùi chẳng nỡ ngoảnh trông thước kiều

Tình xưa nếu mãi còn yêu

Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau

(Phi hoa phi tuyết)