Phong Tuyết Dạ Quy Nhân

Chương 1-1: Tiết tử




Trời đầy gió tuyết, đem đại địa nhuộm thành một mảnh ngân bạch. Hoàng hôn buông xuống, người đi đường đã không còn một ai, trên con đường quanh co khúc khuỷu, in lên bóng dang của hai người, che ngang trên mái đầu là chiếc ô vàng nhạt đã sớm phủ một lớp tuyết dày.

" A Cha...... Dịch nhi đau chân......"

Nam đồng vóc dáng nho nhỏ được bố y nam tử dắt tay, trên khuôn mặt bé bỏng lộ ra một sự mệt mỏi, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.

Bố y nam nhân —— Đường Tấn dừng lại cước bộ, khuôn mặt bị gió bụi nhuộm lên vài phần tiều tụy hé ra thần sắc trìu mến, ngồi xổm xuống, đang định nói chuyện, lại mãnh liệt ho khan, một bên ho một bên đứt quãng nói: "Dịch nhi...... A Cha cõng con......"



Nam đồng nhìn nhìn phụ thân, vươn tay nhỏ bé ở trước ngực Đường Tấn vỗ vỗ, một bên giúp phụ thân thuận khí, một bên nhu thuận phe phẩy đầu: "A Cha, Dịch nhi hết đau chân rồi, chúng ta mau đi thôi, tìm được ngoại công ngoại bà (ông bà ngoại), ngoại công ngoại bà sẽ tìm đại phu cấp a cha chữa bệnh......"

Trên mặt Đường Tấn lộ ra một mạt thần sắc vui mừng, hài nhi còn nhỏ mà đã nhu thuận, đây là phúc khí lớn nhất đời y, chỉ hận bản thân không biết điều, mắc phải căn bệnh khó trị, hiện giờ chỉ có thể mang hài nhi bé bỏng về gửi cho ngoại tổ, nhận lại huyết mạch thân tình, mong Trần gia hảo hảo chiếu cố Dịch nhi, dù có thác xuống cửu tuyền, y cũng an tâm.

"Dịch nhi, cha không sao, đi lên đi, chúng ta đi nhanh chút, trước khi trời tối có thể tới được Trần gia."

"Nhưng......"

"Lên đi, cha đã lâu không được cõng Dịch nhi, rất muốn được cõng con nhiều hơn......" Y sợ về sau rốt cuộc muốn cõng cũng không cõng được.

Nam đồng rốt cục vẫn là leo lên lưng để cha cõng, chân nhóc thật sự rất rất đau, đến nỗi sắp không đi được nữa, hơn nữa...lưng cha,  ấm áp mà đơn bạc, đối với nhóc là lực hấp dẫn vô cùng lớn, a cha trước khi sinh bệnh, thường xuyên cõng nhóc.

Tuyết trên mặt đất, dấu chân in trên đó, rất nhanh, liền lại bị bông tuyết rơi từ trời cao kia che lấp, nhìn không ra nửa điểm dấu vết.

Trong gió tuyết, một toà phủ trạch rách nát hiện ra trước mặt phụ tử Đường gia, đại môn xa hoa ngày xưa, sơn son đã tan mất, trên thềm đá cỏ dại mọc thành bụi, lan rộng đến cửa lớn, hiển nhiên đã là nhiều năm không người để ý. Tường cao trong ngoài, lộ một mảnh rách nát hoang vu.

Đường Dịch theo trên lưng phụ thân xuống dưới, đứng ở cửa hướng vào phía trong nhìn xung quanh. Sắc trời dần tối, xa xa tình hình đã khó có thể thấy rõ, đình thai lầu các, chồng chất, trong phạm vi  thị lực chỉ thấy mạng nhện giăng đầy.

"A cha...... Người không phải nói ngoại công là phú hộ nổi  danh trong thành Thương Châu sao? Ở trong một toà nhà lớn ơi là lớn, có rất nhiều người hầu hạ?"

Trên mặt Đường Tấn biểu lộ vài phần vẻ lo sợ ngoài ý muốn không biết làm sao, không thể trả lời nghi vấn của hài tử, thân thể đơn bạc của y trong gió tuyết khẽ run.

Trần gia...... Đã không còn...... Làm sao bây giờ? Dịch nhi đáng thương của y phải làm sao bây giờ?

"Khụ khụ khụ chi khụ......" Kịch liệt ho khan, vô luận như thế nào áp chế cũng không áp chế được, theo từ trong cổ họng y, có một thứ cứ mạnh mẽ mà ùa ra, tại mảng tuyết trắng noãn trên mặt đất, một mảnh đỏ sẫm, như khóm hồng mai của mười năm trước trong hoa viên Trần phủ, tiên diễm vô cùng.