Editor + Beta-er: ToruD
Hai người về nhà, qua loa ăn xong bữa cơm rồi tự trở về phòng mình. Vì triệu chứng PTSD của Hàn Chương bị phát tác nên bữa cơm này đặc biệt trầm tĩnh. Trước khi đi rửa chén bát, Lâm Xuân Chu pha một ly sữa mật ong mang tới trước phòng Hàn Chương gõ cửa.
“Vào đi.”
Hàn Chương không khóa cửa, đèn mở sáng trưng, rúc cả người vào trong chăn, chỉ lộ ra một chỏm tóc, trông tội nghiệp lắm.
Lâm Xuân Chu đi đến bên người y, đặt ly thủy tinh xuống tủ đầu giường: “Uống ly sữa này rồi lại ngủ, sẽ ngủ ngon hơn đó.”
Tóc Hàn Chương chuyển động nhưng vẫn không chịu ngồi dậy, âm thanh vừa buồn bã lại vừa mất mát: “Vô dụng thôi, uống cũng như không uống.”
Tâm bệnh cần phải được chữa trị bằng tâm dược, y biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Không phải do sữa, không phải vì Lâm Xuân Chu, lại càng không phải vì Lí Đông Thụy. Không tự mình thoát ra được, hãm sâu trong đó mãi, ai cũng không cứu được.
Đến bác sĩ tâm lý là vì muốn tự cứu mình, bởi không còn biện pháp nào nữa cả.
Lâm Xuân Chu nghe thế thì cầm ly sữa lên lại, giả bộ xoay người: “Thế tôi đành mang đi vậy.”
Hàn Chương không ngờ anh sẽ làm vậy, cảm giác anh sẽ cầm ly sữa đem đi thật, vội xốc chăn lên cản anh lại.
“Từ từ! Tôi bảo nó vô dụng chứ có nói sẽ không uống đâu chứ!” Y như sợ Lâm Xuân Chu giành với mình, đoạt ngay ly sữa còn hâm hẩm, ừng ực ừng ực uống hết sạch. Uống xong quanh miệng còn dính một lớp bọt sữa, y liếm liếm môi, không tự chủ nhíu mày, chậc lưỡi nói: “Ngọt quá trời.”
Lâm Xuân Chu nhận lấy cái ly rỗng từ tay y, tốt tính cười cười: “Lần sau tôi sẽ không thêm đường.”
Hàn Chương tựa lưng lên gối, thân thể mệt mỏi vô cùng nhưng lại không thể ngủ được.
Y vỗ vỗ giường: “Chúng ta trò chuyện một chút được không?”
Lâm Xuân Chu đang định rời đi lại nghe y đề nghị như vậy, hơi do dự: “Nói về cái gì đây?”
Anh không rời đi nhưng cũng không lại gần, cứ vậy cầm ly rỗng đứng bên cạnh giường.
Hàn Chương chắc chắn nếu lúc này mình dám giở trò lưu manh hay dùng giọng điệu trêu đùa, có thể anh sẽ thẳng thừng xoay người rời đi không thèm ngoảnh đầu lại luôn.
Hàn Chương thấy dáng vẻ cảnh giác của anh, bật cười nói: “Tôi ngủ không được, muốn cùng anh nói chuyện một lát. Nói cái gì cũng được, tôi không kén chọn đâu.”
Lâm Xuân Chu vẫn còn do dự nhưng cuối cùng vẫn không thể chống cự lại được ánh mắt “cố gắng kiềm chế lại vô cùng mong đợi” của Hàn Chương, quyết định ngồi xuống bên giường.
“Tôi nói chuyện phiếm với cậu, cậu nhắm mắt lại thử đi vào giấc ngủ thử nhé. Bao giờ cậu ngủ thì tôi mới đi.” Nói xong, anh đặt ly thủy tinh trên tủ đầu giường.
Hàn Chương bỗng nhiên nhận ra, sẽ không thể nào tìm được người thứ hai trên cuộc đời này có thể ôn nhu như Lâm Xuân Chu cả. Mấy lời này vốn chỉ khi còn nhỏ thì mới nghe được từ mẹ, thế mà có thể một lần nữa được nghe lại từ miệng của Lâm Xuân Chu. Chẳng trách mọi người đều thích một người đàn ông ấm áp, giữa mùa đông lạnh giá mà ở bên cạnh có một người ấm áp như vậy, thực sự rất dễ chịu.
“Được!” Hàn Chương nhanh chóng chuyển từ tư thế tựa lưng thành tư thế nằm, gối đầu lên cái gối mềm mại. Y nghiêng người nhìn về phía Lâm Xuân Chu, “Vậy nói về chuyện của anh trước đi. Nói đúng ra thì, anh là người tốt tính duy nhất mà tôi biết luôn đó, có bao giờ anh tức giận chưa?”
Vấn đề này có hơi kì quái nhưng thật ra cũng không đột ngột lắm. Dù sao đây cũng là câu hỏi mà đã có rất nhiều người hỏi qua, Lâm Xuân Chu không phải lần đầu tiên trả lời kiểu câu hỏi như này.
Mặc dù đã trả lời qua vấn đề này rất nhiều lần nhưng anh vẫn sẽ cảm thấy nó khá buồn cười: “Tất nhiên có tức giận chứ. Tôi vẫn là người, có phải là Phật đâu, sao lại không giận bao giờ chứ? Hồi trước vì chuyện gia đình, tôi thường xuyên cùng người khác đánh nhau đó.” Một đứa trẻ bao giờ cũng sẽ rất nhạy cảm, cho dù là ánh mắt của người khác hay là thái độ của người ta đối với mình. Anh không cần ai thông cảm cả, càng phiền chán sẽ càng muốn gây hấn. Chín năm học giáo dục phổ cập, anh luôn là đối tượng mà giáo viên cảm thấy đau đầu nhất, “Sau này lớn lên thì đã thông suốt rất nhiều điều, sẽ thờ ơ dần, cũng sẽ không tức giận nữa.” Thật sự không ngờ chuyện này lại khiến ông nội rất để tâm.
Hàn Chương nhắm mắt lại, hỏi anh: “Lần mà anh tức giận gần đây nhất là lần nào?”
Lâm Xuân Chu trầm tư, suy nghĩ thật lâu.
“Chắc là lần trước ở bệnh viện.”
Hàn Chương không mở trừng mắt nhưng lông mày nghi hoặc nhíu lại: “Lần ở bệnh viện?”
“Lần đầu tiên gặp Trình Vân Khai ấy.” Lâm Xuân Chu thay đổi cách nói, thành công khơi gợi lại trí nhớ cho Hàn Chương.
“Hôm đó anh có tức giận hở?” Y giật mình mở hai mắt, nhìn chằm chằm cái người đàn ông y cho rằng sẽ không bao giờ tức giận ấy.
Lần đó quả thực Trình Vân Khai đúng là rất thiếu đánh nhưng mà đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt, trước đó cũng chưa từng cùng xuất hiện, Lâm Xuân Chu lại tức giận với một người xa lạ làm cho y hơi kinh ngạc.
“Cũng không phải là tức giận gì đâu, chỉ là hơi… khó chịu thôi.” Hôm nay Lâm Xuân Chu mặc một cái áo lông cao cổ màu xám thẫm, càng tôn lên nước da của anh, một cái nhấc tay hay nhướng mày cũng tỏa ra khí chất vô cùng phong độ của một người tri thức, “Có lẽ là do tướng mạo của Trình tiên sinh không hợp với tôi thôi.” Khóe môi anh vẫn hơi nhếch tạo thành nụ cười như cũ nhưng Hàn Chương vẫn nghe ra được biến hóa trong giọng điệu của anh.
Nói gì thì nói, vốn đang hưởng thụ âm điệu ấm áp vô cùng đột nhiên lại thở ra một hơi lạnh lùng, khiến cho người ta không tự chủ được rùng mình một cái.
Buổi tối ngày hôm đó, không biết có phải là do sữa đột nhiên có tác dụng hay là do lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của Lâm Xuân Chu có tác dụng mà Hàn Chương lại mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, ngủ một mạch đến hừng đông. Thần kì tới mức y hoài nghi có phải Lâm Xuân Chu hạ thuốc vào ly sữa đấy không nữa.
Mà từ khi việc điều tra thu thập chứng cứ vụ án của Đường Tinh Nhi kết thúc, đám người Trình Vân Khai cùng rời khỏi đồn cảnh sát làng Đại học trở về cục trung đoàn thành phố phục lệnh.
Cuộc sống lại trở về quỹ đạo như ban đầu.
***
Mười hai giờ khuya, trên con đường vắng vẻ nằm bên cạnh khu ký túc xá nam của Đại học A có một chiếc xe thể thao màu xanh biếc bóng loáng nổ máy ầm ầm, liên tục đánh tay lái rẽ vào khúc ngoặt, lốp xe ma sát với mặt đường, lưu lại một vệt đen trên đó.
Chủ xe không hề đau lòng cho bốn cái bánh xe của mình chút nào, ngược lại giống như vô cùng hưởng thụ cái loại cảm giác kích thích vừa rồi, một lần rồi lại thêm một lần, vui chơi quên cả trời đất.
Đã hơn nửa đêm rồi, gã không cần ngủ nhưng đa phần sinh viên của Đại học A cũng cần phải ngủ mà.
Sáng mai Hàn Sơn có tiết, định đi ngủ sớm, không ngờ giữa giấc mộng đẹp lại bị âm thanh chói tai như đang đua xe F1 bên ngoài cửa sổ làm cho giật mình tỉnh giấc.
“Chết tiệt! Cái mẹ gì thế!”
Cao Viễn còn đang chơi game online, biết Hàn Sơn đã tỉnh giấc, vừa hoạt động ngón tay nhấn đùng đùng vừa nói: “Chắc chắn là mấy tên phú nhị đại rồi… Không hiểu Đại học B bị làm sao nữa, bộ thiếu tiền hả? Sao lại phụ thuộc vào cái học viện nghệ thuật đấy làm gì chứ, chỉ toàn nhận bọn ất ơ nào không ý! Mẹ nó chứ, khác gì với mấy con chó đâu chứ?!”
Hai người còn lại trong phòng, một người nằm trên giường nghịch điện thoại, người còn lại cũng giống Hàn Sơn bị giật mình tỉnh cả ngủ, cũng đồng thời phát biểu suy nghĩ của bản thân.
“Bọn phú nhị đại chó chết, đã giành gái của trường ta lại còn không cho trường ta ngủ nữa chứ!”
“** chết hắn!”
Hàn Sơn lấy điện thoại ra nhìn, muốn giải quyết nhanh một tí, bên ngoài tiếng động cơ vẫn ầm ầm mãi không có dấu hiệu gì sẽ yên tĩnh cả.
Cứ vậy đi xuống thì không ổn tí nào…
“Cảnh sát yêu nhân dân, để tớ tìm cảnh sát tới hốt gã đi.” Hàn Chương tìm số điện thoại anh mình nhấn gọi.
Hàn Chương nhận điện thoại: “Alo? Khuya rồi còn có việc gì à?”
Hàn Sơn nghe giọng nói không hề buồn ngủ của y, đoán chắc là y đang trực đêm. Dù sao thì nếu nửa đêm đang ngủ bị tiếng điện thoại đánh thức, giọng điệu của anh cậu nhóc chắc chắn không thể ôn hòa như vậy được.
“Anh, có một chiếc xe thể thao đang rít gào ở trên đường cái cạnh phòng ngủ của bọn em, tạp âm rất lớn, quấy nhiễu nhân dân dữ lắm! Sáng mai em còn có tiết học nữa, gã đã chạy cả đêm rồi, không biết bao giờ mới chịu đi nữa. Anh có thể sang đây đuổi gã đi được không?”
Đầu bên kia im lặng một lát, giống như đang dặn dò người đang ở cùng y chuyện gì đó, sau đó lại hỏi Hàn Sơn: “Đường nào?”
Hàn Sơn biết anh mình nói vậy nghĩa là sẽ đến, hưng phấn yeh một tiếng cũng đồng thời báo tên đường cho y.
1 giờ 5 phút sáng, sau khi Hàn Chương nhận được điện thoại của Hàn Sơn thì nhanh chóng cùng một cảnh sát phụ trợ* chạy tới đoạn đường nọ.
* Cảnh sát phụ trợ (辅警): còn được gọi là cảnh sát đặc nhiệm, thường là lực lượng dự bị bán thời gian của lực lượng cảnh sát chính quy. Họ có thể được trang bị vũ khí hoặc không có vũ khí; có thể là tình nguyện viên không được trả lương hoặc thành viên được trả lương của dịch vụ cảnh sát mà họ liên kết. Ở hầu hết các khu vực pháp lý, các sĩ quan cảnh sát phụ trợ được trao quyền để bắt giữ các tội phạm xảy ra khi có sự hiện diện của họ.
Từ xa đã có thể nhìn thấy chiếc xe thể thao đang chạy vùn vụt nhưng mà lúc nhìn thấy xe cảnh sát của Hàn Chương chạy qua, chiếc xe thể thao màu xanh biếc bóng loáng ấy giống như chuột gặp phải mèo, thức thời chạy trốn ngay.
Hàn Chương ghi nhớ biển số xe, trở về sở điều tra thông tin liên quan đến chiếc xe, phát hiện trên giấy phép lái xe dùng để đăng kí chiếc xe thể thao này có tên là La Tĩnh, nữ, năm nay 44 tuổi.
Khuôn mặt này trông hơi quen thì phải.
Màn hình của Hàn Chương vốn hiển thị màu sắc không mấy tốt lắm, hơn nữa màu da của La Tĩnh là màu tự nhiên, mới nhìn lướt qua gương mặt trắng sẽ cảm thấy rất giống mặt quỷ, chăm sóc da rất đẹp, trông rất ma mị.
Y thực sự không nhớ cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, dựa vào số liên hệ được lưu lại trên đó nhấc điện thoại gọi thẳng qua luôn, cũng không thèm quan tâm người ta có đang ngủ ở nhà hay không.
Điện thoại được kết nối nhưng kêu rất lâu rồi vẫn chưa có ai nhận. Lúc Hàn Chương tưởng sẽ không có người nào nghe máy thì đột nhiên điện thoại im lặng một lúc, sau đó là giọng nữ bị đè thấp: “Alo?”
“Xin cho hỏi, có phải là La phu nhân không?”
“Là tôi, cậu là?”
Có lẽ là do sợ đánh thức ai đó, bà gần như dùng giọng gió để nói chuyện. Hàn Chương nghe thật kĩ thì mới có thể nghe rõ.
“Tôi là cảnh sát của đồn cảnh sát làng Đại học Bạch Ngọc của quận Thủy Sam ở Giang thị, tên là Hàn Chương, số cảnh sát xxxxxx. Chúng tôi vừa nhận được cuộc gọi báo cáo của người dân, phát hiện chiếc xe thể thao Ferrari đang đua xe quấy nhiễu người dân được đứng tên bà, vậy xin hỏi chiếc xe này hiện tại là do ai sử dụng?”
“Ôi… Là cháu tôi, nó là sinh viên của làng Đại học đấy ạ.” Giọng điệu của đối phương có hơi cáu kỉnh lại có chút mệt mỏi, “Chắc chắn là nó lại tụ tập với mấy thằng không ra gì rồi, nói bao lần nó cũng không chịu nghe.”
“Bà có thể liên lạc với cậu ấy được không? Trước mắt do vi phạm lần đầu nên chỉ cảnh cáo thôi, nếu lần sau vẫn có người gọi tới báo cáo thì chúng tôi sẽ phải thực hiện các biện pháp xử lí, hi vọng bà hiểu cho.”
“Được được, tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ nó thật tốt. Cậu cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa!”
Ngắt điện thoại, Hàn Chương lại gửi tin nhắn cho Hàn Sơn, hỏi cậu nhóc chiếc xe kia có quay lại không.
Anh ơi, anh đỉnh quá trời luôn. Tên kia ảo não lăn đi luôn rồi, cuối cùng tụi em cũng có thể ngủ ngon! Anh thật sự là cảnh sát rất tận tâm với nhân dân á, đỉnh cực. Ngủ ngon!
Hàn Chương chăm chú đọc tin nhắn rồi lại lắc đầu cười, cứ tưởng thằng nhóc Hàn Sơn sẽ vì chuyện Đường Tinh Nhi mà tinh thần hoàn toàn tụt dốc nữa chứ. Không ngờ đứa nhỏ này khôi phục cũng nhanh ghê. Nên khen đứa trẻ này không tim không phổi hay là khen cậu nhóc có năng lực điều chỉnh cảm xúc tốt đây nhỉ? Phí công y lo lắng sợ cậu nhóc không chịu đựng nổi, còn đang suy nghĩ không biết có nên đưa cậu nhóc tới gặp Cố Ưu hay không nữa kia, thật sự quá uổng phí tâm tư của y.
Sau lần trị liệu tâm lí đầu tiên, Hàn Chương lại sang chỗ Cố Ưu thêm một lần nữa, hiệu quả trị liệu không thể nói là không có nhưng mà đúng như lời Cố Ưu đã nói, cô không biết mấu chốt nằm ở chỗ nào thì không thể giúp điều trị bệnh được. Hơn nữa y lại nhận ra mình vừa nói chuyện phiếm với Lâm Xuân Chu vừa thử đi vào giấc ngủ lại có công dụng với bệnh mất ngủ của y. Vậy nên y không hẹn lịch lần ba nữa.
Thỉnh thoảng y thực sự hoài nghi không biết có phải Lâm Xuân Chu là người trong hội thôi miên không nữa. Nếu không sao lại có thể kì diệu như vậy được, nghe anh nói chuyện thôi đã có thể giúp y đi vào ngủ chứ?
Do lịch làm việc cũng như thời gian nghỉ ngơi của cả hai đôi khi không thống nhất với nhau. Vì vậy để ngày nào Hàn Chương cũng có thể ngủ ngon thì Lâm Xuân Chu phải tự mình ghi âm một đoạn nói chuyện. Nội dung là một câu chuyện có tên là “Hoàng tử bé” rất phù hợp với chuyện kể trước khi ngủ, để y có thể nghe ngay khi không thể tiến vào giấc ngủ lúc trực xong ca đêm hoặc là đã về tới nhà sau khi tăng ca xong.
Bản ghi âm chỉ dài ba mươi phút, cho dù là về mặt tiết tấu hay là mặt cảm xúc thì cũng vừa đủ để khi người ta nhắm mắt lại thì sẽ có cảm giác giống như nằm giữa cái ôm ấp áp của ánh dương rực rỡ, thân thể tê dại, tựa như biến thành một khối chocolate, chậm rãi hòa tan trong cái ôm ấm áp ấy.
Hàn chocolate đã thức cả một đêm. Ngày hôm sau, trời vừa tảng sáng đã vội vội vàng vàng chạy nhanh về nhà, muốn nhanh chóng leo lên giường nằm nghe giọng nói của Lâm Xuân Chu để tiến vào giấc ngủ. Mới đi tới dưới lầu lại không ngờ sẽ nhìn thấy cái người đáng lẽ đã phải rời đi từ sớm vậy mà vẫn còn ở đây, đang ngồi xổm bên cạnh xe, luồn tay xuống dưới gầm xe, không biết có chuyện gì không nữa.
“Có chuyện gì với anh à?” Gió lạnh thấu xương, Hàn Chương đút hai tay vào trong áo lông, lúc nói chuyện hít vào bụng một lượng khí lạnh.
Giữa mùa đông lạnh giá nhưng trên đầu Lâm Xuân Chu lại lấm tấm mồ hôi: “Có con mèo nhỏ chui vào trong xe tôi, tôi đang nghĩ cách để bắt nó ra.”
Hàn Chương nghe xong, vội đến gần nằm úp sấp trên mặt đất nhìn xuống gầm xe nhưng mà chỉ thấy một mảng tối đen.
“Anh có chắc là nó còn ở đó không? Sao tôi chẳng nhìn thấy cái gì luôn á?”
“Có một khoảng trống chỗ trước cái lốp xe phía trên nằm bên trái ấy, chắc là ở chỗ đó.”
Hàn Chương vươn tay ra sờ thử, đúng là có chạm được một cái khe.
“Có thể là đã chạy mất rồi á? Chứ sao lại chả nghe thấy tiếng động nào cả?”
Y vừa dứt lời, bên kia Lâm Xuân Chu đã học tiếng mèo kêu nhẹ nhàng lại ôn nhu “meow” một tiếng, một tiếng lại một tiếng nối đuôi nhau.
Đáp lại là tiếng kêu yếu ớt lại non nớt của chú mèo con từ chỗ bánh xe truyền ra.
Mặc dù tiếng kêu của Lâm Xuân Chu không quá chân thật nhưng mà tiếng kêu đó lại làm cho tâm lẫn thân của Hàn Chương nhuyễn ra. May mắn y đang ngồi chồm hổm trên mặt đất đó, nếu không nhất định đầu gối sẽ nhuyễn ra không thể đứng được luôn.
Hàn Chương hạ thấp người: “Anh kêu thêm hai tiếng nữa đi, tôi sẽ cẩn thận nghe lại để tìm ra được nó đang ở chỗ nào.”
Lâm Xuân Chu theo lời nói của y lại kêu thêm hai tiếng nữa. Hàn Chương nghiêng tai lắng nghe, nhận ra tiếng kêu của chú mèo nhỏ phát ra từ phía trước vành bánh xe. Y xắn tay áo lên, thử luồn tay vào trong vành bánh xe, lần này hình như là chạm vào thứ gì đó mềm mại như bông. Chỉ là không gian hẹp quá, vươn tay không tới, miễn cưỡng lôi ra thì y sợ vật nhỏ sẽ ngoẻo mất.
Y thẳng lưng ngồi dậy, thở dài: “Anh có cái kích* không?”
Nhấn vào đây để xem ảnh
Lâm Xuân Chu hiểu ngay y muốn làm gì: “Có!” Đứng lên đi tới cốp xe.
Anh mở cốp xe ra, từ trong cốp lấy ra một cái kích loại nhỏ và một vài dụng cụ để tháo lốp xe ra, sau đó nhanh chóng trở lại vị trí cũ.
Hàn Chương thấy anh đã mang đồ tới nên đứng lên cởi áo khoác, dáng vẻ giống như chuẩn bị làm việc.
Hàn Chương: “Tôi tháo bánh xe, anh bắt mèo nhá.”
Lâm Xuân Chu cũng cởi áo khoác, để trên động cơ, nghe y nói xong thì lắc lắc đầu không đồng ý.
“Cậu đẩy cái kích, tôi tháo bánh xe với bắt mèo.”
Hàn Chương nở nụ cười: “Tôi tháo thì khác gì với việc anh tháo? Sợ tôi phá hỏng bánh xe của anh hở?”
Lâm Xuân Chu giải thích: “Cậu làm ca đêm đã mệt lắm rồi, chuyện cần dùng thể lực nhiều thì cứ để tôi.”
Lời này nghe rất dễ chịu, Hàn Chương cũng không khiêm nhường nữa: “Được rồi, anh tháo, tôi lắp.”
Phân chia công việc xong, Hàn Chương dùng kích nâng thân xe lên còn Lâm Xuân Chu nhanh chóng tháo lốp xe. Lốp xe SUV thật to được tháo xuống để sang một bên thì tiếng kêu của chú mèo nhỏ lại lần nữa phát ra từ trong cái lồng trước vành bánh xe, lần này nghe rõ ràng hơn nhiều.
Không có lốp xe ngăn cản, Lâm Xuân Chu dễ dàng đưa tay vào trong thăm dò, sờ soạng một lúc lâu, từ trong đó túm được vật nhỏ.
Hàn Chương đi tới gần: “Sao rồi, bắt được chưa?”
Lâm Xuân Chu nhìn y một cái, cười cười lấy ra chú mèo hoang nhỏ bị dính đầy bụi đất nâng lên đưa tới trước mặt y. Chú mèo nhỏ bất an dùng đôi mắt to tròn màu xanh biếc nhìn cảnh vật xung quanh, bốn cái chân ngắn ngủn thỉnh thoảng vẫy hai cái. Lúc tầm mắt đối diện với gương mặt đang kề sát của Hàn Chương, vật nhỏ khe khẽ nhu hòa kêu to một tiếng.
“Meow~”
Hàn Chương dùng ngón trỏ đẩy đẩy cái trán của nó: “Kêu là giỏi! Có thể có chút thông minh đừng có chui bậy bạ được không? Cái chỗ này mà cũng có thể chui hả? Có biết suýt chút nữa mày đã thành bãi bùn nhão trên đường rồi không?”
Mèo nhỏ vô tội nhìn y, sợ hãi kêu một tiếng.
Lâm Xuân Chu ôm mèo nhỏ trở về, che trong ngực: “Chắc là do lạnh quá thôi.”
Hôm nay thực sự rất lạnh, đặc biệt là buổi sáng, mặt trời đã lên rồi nhưng một chút ấm áp cũng không có. Hàn Chương cầm cái áo khoác của Lâm Xuân Chu được để trên động cơ phủ lên người anh, cẩn thận khép vạt áo lại nói: “Tôi thấy nó vừa nhỏ lại vừa gầy, không biết đã bị bỏ đói bao lâu nữa, không được người có lòng nuôi nấng tử tế thì mùa đông này sống không nổi đâu.”
Tiểu khu của bọn họ có rất nhiều mèo hoang. Có đôi lúc sau khi tăng ca xong y trở về nhà vào buổi tối, lúc đi ngang qua thùng rác có thể đột nhiên sẽ bị một con mèo hoang nào đó từ bên trong nhảy ra dọa y nhảy dựng. Đối với loài động vật đã bị người thuần hóa sẽ khó có thể tồn tại được ở xã hội loài người. Có thể sống được bao lâu thì còn phải dựa vào vận khí.
Lâm Xuân Chu một tay ôm lấy mèo nhỏ, tay kia chỉnh lại quần áo nói: “Lát nữa tôi cho nó ăn một chút, cứu cũng đã cứu rồi, cũng phải làm tới cùng.”
“Được rồi, tùy anh đấy.”
Hàn Chương dựng cái lốp xe bị ngã trên đất lên, động tác thuần thục lưu loát lắp bánh xe về lại vị trí cũ, lại đem cái kích cũng như dụng cụ thả lại vào xe của anh.
Làm xong mọi chuyện, y vỗ vỗ tay, xách áo khoác lên vung ra sau lưng, đi về phía cửa lớn nằm trên hành lang: “Về nhà trước đã, ngoài này lạnh chết luôn đó.”
Hai người lần lượt đi lên lầu, Hàn Chương lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa vào tới nhà đã ngáp một cái thật lớn sau đó hướng về phòng mình.
Ca đêm rất tổn hại tinh thần, lúc này y đã cực kì buồn ngủ, mệt vô cùng.
“Tôi ngủ trước đây, có việc gì thì gọi tôi.” Y đỡ khung cửa, cố ý quay đầu lại dặn dò.
Lâm Xuân Chu lấy mèo nhỏ từ trong ngực ra, nghe vậy giương mắt nhìn y cười: “Cậu yên tâm ngủ đi.”
Khóe mắt lẫn chân mày đều đang cười, không phải kiểu cười khách sáo mà nụ cười ấy rất sống động lại dịu dàng. Hàn Chương biết nụ cười này không phải dành cho mình, ánh mắt anh vẫn đặt trên người mèo hoang nhỏ nhưng mà trong lòng vẫn bị nụ cười của người nọ làm cho tê dại.
“Thích thì cứ giữ lại, ở đây không có quy định không được nuôi thú cưng.” Hàn Chương không kiểm soát được khóe môi, hơi cong lên thành nụ cười mang theo ý sủng nịnh, nói xong thì vào phòng luôn.
Lâm Xuân Chu ngẩn người, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đã khép lại một lúc lâu, ánh mắt phá lệ thâm trầm. Cho tới khi mèo nhỏ đang nằm trong lòng yếu ớt kêu lên một tiếng, anh mới thu hồi tầm mắt, mang theo vật nhỏ đi vào phòng bếp tìm thức ăn.
Hàn Chương ngủ một giấc thẳng tới chiều, trong lúc ngủ lại gặp phải ác mộng.
Y mơ thấy thấy một đống phế tích đổ nát, trời đất như bị bao phủ bởi lớp bụi bặm. Mắt y trợn trắng, tai ù đi, không nghe thấy cái gì cả, y lớn tiếng gọi tên những người khác nhưng không biết bọn họ có trở về cạnh y hay không.
Y tập tễnh đi giữa đống phế tích, trên đầu chậm rãi chảy xuống chất lỏng sền sệt, dính ở gần mắt.
Đột nhiên, chân mềm nhũn, y ngã nhào trên mặt đất. Lắc lắc đầu định đứng dậy, đường nhìn lại chệch sang chỗ khác, một bàn tay máu thịt lẫn lộn xuất hiện trước mắt y.
Bàn tay dính đầy bụi đen bẩn thỉu, yên lặng không chút động tĩnh, chỉ lộ một bàn tay nằm bên ngoài, những bộ phận còn lại đều bị chôn dưới đống phế tích. Hàn Chương bổ nhào tới, muốn dùng tay không đào mớ đá vụn, không ngờ giây tiếp theo, y đã kinh hoàng nhận ra mình đang quỳ trên một ngọn núi được vun lấp từ mớ đá vụn, thi thể khuyết tay từ giữa “ngọn núi” tùy tiện tràn ra, máu tanh tàn khốc, giống như dưới âm tào địa phủ.
Mạnh mẽ mở mắt ra, Hàn Chương kịch liệt thở dốc, suy nghĩ vẫn còn ở trong cơn ác mộng, có hơi hỗn loạn.
Y nâng cánh tay che mắt mình lại, yên lặng một lúc mới cầm lấy di động xem thời gian.
Đã gần năm giờ, y vuốt mặt, xoay người rời giường.
Vừa mở cửa, y đã nghe thấy mùi hương thơm phức của đồ ăn, làm cho cái bụng rỗng tuếch của y kêu vang.
Lâm Xuân Chu đang hầm thịt, ánh mắt chăm chú nhìn ngọn lửa, ngón tay linh hoạt trêu đùa mèo nhỏ, như đang chuyên tâm sử dụng công phu đã dày công tôi luyện vậy.
Nhờ vào người khách đột xuất này nên hôm nay Lâm Xuân Chu đã tự cho mình một ngày nghỉ, ở nhà chuyên tâm chăm “đứa nhỏ”.
Trước đây anh đã từng nuôi một con mèo, một con mèo lớn màu vàng. Sáng sớm nó sẽ quấn lấy gót chân anh để làm nũng, cũng sẽ lười biếng nằm trước cửa phơi nắng vào buổi chiều của mùa đông. Anh thích một sinh vật tự do tự tại sống theo ý mình, cùng nó trải qua rất tốt. Thế nhưng đột nhiên có một ngày, nó rời nhà đi chơi và từ đó không còn thấy nó đâu nữa. Anh tìm nó rất lâu, tìm ở rất nhiều chỗ nhưng thế nào cũng không thấy.
Ông nội thấy anh khó chịu, bảo sẽ đi hỏi xin người ta một con mèo khác về nuôi nhưng anh từ chối.
Nuôi mấy sinh vật này, lúc ở chung thì rất vui nhưng mà đã trải qua một lần ly biệt, anh không muốn lại một lần nữa trải qua cảm giác đó.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng mà chiều nay lúc đi siêu thị mua đồ ăn lại không tự chủ dừng lại trước quầy hàng bán đồ cho thú cưng rất lâu. Cuối cùng vẫn mua một túi thức ăn cho mèo, hai túi cát mèo và một ít vật phẩm cần thiết dành cho việc nuôi mèo.
Ngón tay Lâm Xuân Chu gảy gảy vào phần đệm thịt hoạt bát của mèo nhỏ, nó lại ngây thơ tựa như không hề lo lắng chút nào cho con đường phía trước của mình. Anh chỉ có thể thở dài một hơi.
Hàn Chương đứng đó ngay lúc anh thở dài, tóc hơi vểnh lên, trước khi nói còn ngáp một cái thật to: “Tức giận chuyện gì mà thở dài thế? Thở dài nhiều thì tài vận sẽ bị phiền muộn cuốn đi đó, anh chưa từng nghe qua câu ngạn ngữ này à?” Y đi vào WC để giải quyết nỗi buồn, lúc đi ngang qua mèo nhỏ lại dùng ngón trỏ gãi gãi đỉnh đầu nó, mèo nhỏ lập tức thở ra một tiếng thoải mái. “Anh tắm qua cho nó rồi à?”
Lâm Xuân Chu: “Ừm, có tắm sơ.”
“Đúng là không uổng công tắm, trông giống mèo nhà hơn rồi.”
Vật nhỏ lúc mới bị túm ra trên người dính đầy bụi bẩn, chẳng khác gì mèo hoang cả, tắm sạch thì mới biết mèo nhỏ có màu trắng chấm đen.
Hàn Chương liếc tới góc phòng đang để chậu cát, hỏi: “Tên đứa nhỏ này là gì?”
Lâm Xuân Chu hơi do dự: “Cậu để tôi nuôi thật à?”
Hàn Chương nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, mở miệng nói: “Không thì để tôi nuôi cũng được. Nhưng mà nói trước, cách nuôi dưỡng của tôi rất tệ đó, theo tôi chắc chắn không chết nhưng mà các mặt khác thì không cam đoan đâu nhá.”
Lâm Xuân Chu dở khóc dở cười: “Sau này nó sẽ rụng lông, sẽ cào loạn đồ trong nhà, thậm chí vô duyên vô cớ hất đồ ăn xuống mặt đấy. Đây là nhà của cậu, cậu chịu được thì được rồi.”
Hàn Chương nói đùa: “Anh mở lòng đi nào. Tên nhãi Hàn Sơn tôi còn chịu được thì chẳng lẽ không chịu nổi một con mèo à?” Y nhìn màu lông trắng muốt như tuyết hơi nhiễm màu than, nhanh trí nói, “Tôi vừa nghĩ ra được tên cho nó nè, anh nghe thử thấy được không nhá! Gọi nó là “Chấm Than” được không? Màu lông hơi bụi bụi như than đá.”
Lâm Xuân Chu: “…”
Hai người đối mặt nhau một lúc, Lâm Xuân Chu cúi đầu xuống, nâng mèo nhỏ lên, cười nói: “Kêu một tiếng đi nào.”
Như là đang đáp lại lời anh, vật nhỏ phe phẩy cái đuôi ngọt ngào kêu lên một tiếng meow.
Hàn Chương không thể kháng cự lại được hình ảnh đẹp đẽ xuất hiện trước mắt mình, Lâm Xuân Chu càng cười lại càng làm cho lòng y nhộn nhạo vô cùng, không thể kiềm chế được nữa nên y đã làm nên hành động rất lưu manh – lén hôn thật nhanh lên mặt Lâm Xuân Chu.
Hôn xong trái tim y đập bình bịch như nổi trống, chân tay luống cuống, da mặt vẫn còn ẩn ẩn nóng, giống như lần đầu được nắm tay con gái khi còn đang đi học vậy.
“Cậu..” Lâm Xuân Chu không ngờ Hàn Chương có hành động như thế, tức khắc kinh ngạc nhìn đối phướng: “… Chỉ mới theo đuổi thôi mà đã hôn rồi hả?”
Nếu là người khác, anh đã tung ngay một đấm vào người đó rồi. Nhưng đổi thành Hàn Chương, anh không cách nào xuống tay được.
“Là tôi không đúng.” Vì đã giở trò lưu manh rồi nên Hàn Chương không sợ gì nữa, dứt khoát phá quán tử phá suất*, mặt dày cho tới cùng: “Không thì anh hôn lại đi? Tôi cho anh hôn thế là huề nhau.”
* Tạm dịch bình sứt không cần giữ gìn.
Rõ ràng là y bị khinh bạc trước nhưng Lâm Xuân Chu so với y lại cảm thấy xấu hổ hơn: “Miễn!” Để mèo nhỏ xuống, anh vội vàng xoay người tiếp tục canh lửa để hầm thịt.
Hàn Chương nghiêng người dựa lên tường, nhìn theo bóng lưng anh mà không thể ngừng cười. Đang cười lại đột nhiên nhớ tới giấc mộng vừa rồi, thi thể chất thành một ngọn núi rất lớn, ý cười nơi khóe môi dần dần biến mất, trong mắt hiện lên một tia u buồn.
***
Tối hôm qua La Tĩnh vẫn không thể gọi điện được cho Sở Nam, nghĩ rằng đối phương sợ bà lải nhải nhiều nên không muốn nói chuyện với bà. Định qua vài ngày rồi gọi lại thử, không ngờ vào sáng hôm nay lúc bà đang có cuộc họp với cấp dưới, gã đã gửi tin nhắn xin tiền.
Sở Nam hỏi bà có hai mươi vạn (khoảng 676 triệu) không, không nói là dùng để làm gì, cũng không hề khách sáo chút nào giống như xem La Tĩnh là cái máy ATM vô hạn, chỉ cần muốn thì có thể rút được tiền.
La Tĩnh cho cấp dưới rời khỏi phòng, một mình bà ngồi trong phòng họp thật lớn, đỡ trán, sắc mặt khó coi.
Cả đời này bà chỉ làm sai duy nhất một việc, đó là trêu phải Sở Nam.
La Tĩnh khép mắt lại, lông mi hơi động, sau đó lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của gã.
—— Ta biết rồi, mai sẽ gửi cho con. Hôm nay nhớ về Chu gia ăn cơm, sinh nhật lần thứ 50 của chú con đấy.
—— Để xem tình hình đã, thím à.
La Tĩnh nhìn chằm chằm vào chữ “thím” nằm ở cuối tin nhắn có thể mường tượng ra được trên gương mặt Sở Nam có bao nhiêu châm biếm.
Bà gắt gao siết chặt di động, cố gắng nhẫn nhịn xúc động muốn ném điện thoại lên cửa sổ sát đất để nó vỡ tan tành. Chờ cho tâm tình trờ lại bình thường, bà xóa sạch tin nhắn giữa mình với Sở Nam trong di động.
Hoàn chương 25.