Editor + Beta-er: ToruD
Hạ Chi Quân vừa mới nhấc chân đi vào cửa quán bar đã bị ông chủ túm lấy cánh tay: “Cuối cùng cậu cũng tới!” Không đợi hắn đặt câu hỏi, đối phương đã chỉ vào một góc sáng sủa nói, “Đã khóc cả đêm rồi, nếu cậu không dỗ nó, tôi không thể buôn bán được luôn đấy.”
Hạ Chi Quân nghi hoặc đi qua đó xem thử, phát hiện Hàn Sơn đang ngồi trong góc quán bar, từng giọt từng giọt nước mắt cứ không ngừng rơi, mũi cũng đỏ bừng luôn rồi.
Kiểu khóc của cậu nhóc, không phải gào khóc, cũng không phải yên lặng rơi lệ mà là xen lẫn cả hai phương thức, trông rất tội nghiệp.
Nhưng mà có đáng thương mấy cũng là em trai nhà người ta, Hạ Chi Quân đã làm bảo mẫu miễn phí hai lần rồi, không hứng thú làm thêm lần thứ ba đâu nhé.
“Dỗ cái gì mà dỗ? Đuổi thẳng cẳng không phải là xong à.”
Ông chủ bày ra vẻ mặt cạn lời, hắn mở cửa buôn bán đấy, sao có thể đuổi khách ra khỏi quán hả?
“Nói sao đi nữa cũng là người quen của cậu, tớ đuổi ra ngoài không phải không cho cậu mặt mũi à?” Ông chủ biết Hạ Chi Quân là kiểu người mạnh miệng nhưng lại rất dễ mềm lòng, vì thế cố ý miêu tả Hàn Sơn rất thảm thương, “Em trai này khóc lóc rất thương, nước mắt cứ chảy không ngừng, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra nên mới khóc như vậy. Nếu không một người đàn ông bình thường sao có thể khóc thảm như thế chứ.”
“Lần trước thất tình thằng bé cũng khóc như thế.”
“Không không không, không giống lần trước, lần trước là gào khan thôi, lần này rất thương tâm.”
Ông chủ nói rất đúng về Hạ Chi Quân, miệng cứng cỏi vậy chứ dễ mềm lòng lắm. Quả nhiên miệng vẫn cứng nhưng đã mềm lòng, mặc dù trên mặt biểu cảm vẻ không kiên nhẫn nhưng mà đã hướng người đi qua bên đó rồi.
Nước trong mắt Hàn Sơn cứ chảy mãi, lau xong lại chảy, hai cái tay áo của cậu nhóc đã ướt đẫm luôn rồi. Cứ mãi lo lắng khí phách của đàn ông con trai nên không chịu mở miệng hỏi xin phục vụ khăn tay để lau mặt. Chỉ có thể ngồi đó vừa khóc thút thít vừa rót rượu xong rồi lại dùng ống tay áo ướt đẫm lau lau mặt.
Hạ Chi Quân ngồi vào vị trí bên cạnh cậu nhóc, cậu nhóc cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, nhận lấy khăn tay đối phương đưa qua, khịt khịt mũi.
Việc Đường Tinh Nhi chết là một đòn nặng nề giáng vào đầu của một thanh niên trẻ tuổi như cậu. Cậu nhóc cứ mãi đắm chìm trong nỗi bi thương mà không hề quan tâm tới bất kì thứ gì quanh mình nữa cả.
Chỉ cần nhắm mắt lại, đóa hoa nhiễm máu tươi sẽ lại xuất hiện trong đầu cậu nhóc, làm cho cậu nhóc không thể trải qua một cuộc sống an yên, đêm không mộng.
Hạ Chi Quân nhìn cậu nhóc một lúc lâu hỏi: “Lại thất tình à?”
Hàn Sơn đặt chai bia lên bàn, lớn giọng nói: “Ai nói suốt ngày… ông, ông đây thất tình chứ!”
Theo lý thuyết mà nói thì ngữ khí của cậu rất hung ác nhưng mà vì cậu nhóc vừa khóc vừa nói, từ một câu tách thành hai đoạn, khí thế cũng mất đi. Hiện tại không chỉ không hung dữ, ngược lại giống như con chó nhỏ bị ức hiếp, oan oan ức ức.
“Vậy sao lại khóc?”
Hàn Sơn lại nghĩ tới Đường Tinh Nhi, nước mắt vừa ngừng lại ào chảy như vỡ đê. Mấy ngày này cậu thương tâm muốn chết, không ăn không uống, giấc ngủ không yên, khuôn mặt nhỏ đang có xu hướng biến thành mặt trái xoan luôn rồi.
“Tôi đau lòng!” Từng giọt từng giọt nước mắt từ cằm rơi xuống mặt đất, tạo thành một vệt nước lớn, “Tinh Nhi chết rồi, chết trước mặt em… Người em thích chết rồi! Cậu ấy nói đúng, em cái gì cũng không hiểu cậu ấy. Ngoại trừ việc em thích cậu ấy, em không hề nỗ lực tìm hiểu về cậu ấy, em vốn không xứng để thích cậu ấy!”
Càng nói đến vế sau, cậu nhóc càng dùng sức, tiếng khóc cũng lớn hơn, thật sự giống như muốn thông qua mấy lời này phát tiết hết nỗi thống khổ trong lòng.
Hạ Chi Quân là một kiểm sát viên tất nhiên sẽ không lạ gì vụ án của Đường Tinh Nhi. Hiện tại không chỉ công an – kiểm sát – tư pháp thì một người dân bình thường ở Giang thị cũng có thể biết được tên những người có liên quan đến vụ án bởi các truyền thông đua nhau đưa tin rất ghê. Tùy tiện bắt một người đang đi trên đường, người ta cũng có thể phân tích đầy đủ rõ ràng được vụ án.
Hàn Sơn đau lòng không phải chỉ vì cái chết của Đường Tinh Nhi mà còn vì bản thân cậu nhóc luôn bảo thích đối phương nhưng vào thời điểm đối phương từng bước từng bước bị dồn vào con đường này, cậu nhóc lại không hề nhận thấy.
Tại sao lại không phát hiện cô với bạn cùng phòng có mối quan hệ không tốt? Vì sao vào lúc cô tuyệt vọng nhất lại không cứu vớt cô? Vì sao lại không quan tâm cô nhiều hơn?
Nghĩ lại, nếu cậu nhóc có thể can thiệp kịp lúc, mọi chuyện sẽ không phát sinh…
“Cậu có phải đang nghĩ, rõ ràng cậu có thể ngăn cản mọi chuyện nhưng mà vì bản thân quá ngu ngốc nên bi kịch mới xảy ra, cho nên mọi chuyện là do cậu sai, vì thế cậu định áy náy cả đời?” Hạ Chi Quân giống như thấu hiểu nội tâm cậu nhóc, phủi hết nổi lòng của cậu nhóc, “Suy nghĩ này của cậu, nói dễ nghe là giàu lòng nhân ái, nói khó nghe thì chuyện này có liên hệ gì tới cậu? Cho dù cậu tự mình đa tình nhưng đừng có đổ lỗi hết lên bản thân như vậy chứ? Vụ án này có dính líu tới nhiều người nhưng làm gì tới phiên cậu chịu trách nhiệm, cậu nhận hết về mình thì được cái gì?”
Lúc này tinh thần Hàn Sơn rất yếu đuối, mấy lời của hắn khó nghe như vậy khiến cậu không khỏi tức giận: “Anh thì biết cái gì? Anh nói được nhưng có hiểu được cảm giác của tôi không! Anh có biết cảm giác đau lòng là như thế nào không? Chỉ cần tôi ở một nơi yên tĩnh, hình ảnh Tinh Nhi chết đi lại xuất hiện trước mắt tôi! Đau muốn chết đi sống lại đấy!” Nói xong cậu nhóc vừa khóc vừa đứng lên.
Bất luận người khóc là nam hay nữ, Hạ Chi Quân hoàn toàn không có biện pháp dỗ người ta. Nước mắt đúng là vũ khí đối phó hắn, chỉ cần cầm lấy cái chuôi của “vũ khí” này, không cần quan tâm thái độ trước đó của hắn có bao nhiêu xấu xa nhưng sau đó hắn sẽ lại nhẫn nại hơn nhiều.
“Người tôi thích cũng chết rồi.” Nếu như ngày trước, hắn tuyệt đối không thể nói được như hiện tại, cũng không đủ kiên nhẫn đi khuyên giải an ủi đối phương.
Ai cũng nói nước mắt phụ nữ rất đáng sợ, người nói lời này chắc chắn vẫn chưa tận mắt thấy bộ dạng đau lòng khóc lóc của một người đàn ông.
“Anh…” Hàn Sơn nghe vậy sững sờ nhìn hắn, tựa như đại não bị chất ma túy làm cho trì trệ không thể nào phản ứng kịp.
“Mặc dù không phải chết trước mắt tôi nhưng tôi đã tham gia lễ truy điệu của cậu ấy.” Mặc dù nội dung chấn động nhưng ngữ khí của Hạ Chi Quân khi nói mấy lời này lại bình thản vô cùng. Nếu chỉ nhìn vẻ mặt của hắn, bạn sẽ nghĩ hắn đang kể rằng hôm nay mưa thật lớn, gõ lên cửa xe, trước mặt là một ly rượu.
Hàn Sơn không biết làm sao hắn có thể bình tĩnh được như vậy, hoặc là thời gian thật sự có thể làm phai mờ đi tất cả. Sau này liệu cậu nhóc có giống như hắn, sẽ bình tĩnh cùng người ta nói tới cái chết của Đường Tinh Nhi?
“Cô ấy*… chết như thế nào?”
* Cô ấy (她) phát âm là “tā” nghe giống với cậu ấy (他) cũng phát âm là “tā”.
“Không biết.” Hạ Chi Quân nói, “Cậu ấy đi chấp hành nhiệm vụ mật, bảo rằng khi trở về sẽ có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi, bảo tôi chờ cậu ấy, nhưng rốt cuộc lại không trở về. Đây là lần duy nhất cậu ấy thất hứa với tôi.”
Đầu óc Hàn Sơn xoay chuyển rất nhanh, lập tức nhớ tới lần uống bia trước đó của mình, Lâm Xuân Chu tới đón cậu nhóc, Hạ Chi Quân cùng đối phương nói chuyện.
Bọn họ đều tưởng cậu đã say khướt nên lúc trò chuyện không kiêng nể gì cả. Nhưng thật ra cậu nhóc không hẳn say tới mức không biết trời trăng mây gió gì. Tuy rằng cơ thể không nghe lời nhưng mà đầu óc rất thanh tỉnh, có nghe ra được một chút. Biết Hạ Chi Quân đang muốn truy nguyên nhân cái chết của một người, người đó tên là Lí Đông Thụy, là con trai của giáo sư Lí.
Trừ phi Hạ Chi Quân còn biết một người nào đó khác cũng hy sinh vì nhiệm vụ, bằng không Hàn Sơn chỉ có thể nghĩ tới người Hạ Chi Quân thích là… con trai của giáo sư Lí, là cái vị cảnh sát đặc nhiệm hi sinh trong nhiệm vụ đó.
“Vậy anh cũng rất đáng thương.” Hàn Sơn mở một chai bia cho đối phương, “Uống đi, chúng ta cùng nhau uống.”
Bởi vì bên cạnh đã có Hàn Chương là người tiên phong mở mang đầu óc của cậu rồi cho nên cũng không quá mức ngạc nhiên khi nghe tới chuyện cả hai đều là đàn ông. Chỉ cảm thấy người mà bọn họ thích đã chết, lại còn chết rất thảm. Bỗng nhiên trong lòng sinh ra cảm giác người có cùng nỗi niềm với Hạ Chi Quân, tạm thời cảm thấy hắn thuận mắt hơn rất nhiều.
“Tôi nói cái này với cậu không phải để nhậu say với cậu.” Hạ Chi Quân nhã nhặn nhận chai bia rồi lại đặt lại lên mặt bàn, “Tôi muốn nói cậu, cậu cứ mãi hối hận như thế, bất luận là đối với người còn sống hay đã chết thì chẳng có tác dụng gì cả. Cái suy nghĩ ‘có lẽ có thể thay đổi nó’ chỉ là suy nghĩ đơn phương mà thôi. Trên thực tế, nếu cậu có quay trở về quá khứ, khả năng rất lớn là không có gì có thể thay đổi được.”
Hắn cương quyết đoạt lấy chai bia trên tay cậu nhóc, đặt lại trên bàn, thuận tay rút một tờ khăn giấy, tàn nhẫn qua loa lau mặt cho cậu nhóc.
“Anh làm cái gì thế?” Hàn Sơn muốn trốn lại cảm giác hai gò má bị đối phương nắm giữ, đừng nói là trốn, ngay cả nói chuyện còn thấy khó khăn nữa mà.
“Lau khô mặt, tôi đưa cậu về nhà. Lần sau còn tới đây, tôi sẽ nói ông chủ không bán bia cho cậu nữa.” Hạ Chi Quân chỉ kiên nhẫn được tới mức này, nhiều hơn nữa sẽ vượt quá giới hạn đấy. Hắn hơi thô bạo lau khô gương mặt đầy nước mắt của Hàn Sơn, xong xuôi lại vứt khăn giấy lên bàn, đứng lên từ trên cao nhìn xuống Hàn Sơn, ý đồ rõ ràng.
Hàn Sơn nặn nặn gương mặt, cảm giác giống như mình vừa bị người ta đánh xong ấy. Bất luận là chỗ được lau qua hay là má cũng đều hơi đau đau. Nhưng mà không đợi cậu nhóc lên án hành vi bạo lực của Hạ Chi Quân, chợt nghe được một câu làm cho cậu phải giậm giậm chân.
Cậu nhóc hơi đứng lên: “Dựa vào cái gì chớ? Em trưởng thành rồi nhé, sao lại không bán rượu cho em? Anh trai em còn không thèm quản lí em như vậy đâu đó!”
Hạ Chi Quân nói: “Tôi sẽ gọi anh cậu tới đón cậu.”
“…” Hàn Sơn bật người dậy, đối với Hàn Chương, cậu vẫn luôn cảm thấy sợ.
Hạ Chi Quân thấy đối phương không nói gì, cầm cái áo khoác anh đặt trên ghế sopha lên: “Đi thôi.”
Hàn Sơn cúi đầu giống như cô vợ nhỏ, ngoan ngoãn theo sau lưng hắn đi ra ngoài.
***
Một tuần sau khi Đường Tinh Nhi chết, Diệp Tinh, Lam Văn Kì, Thi Nhã cũng lần lượt qua đời. Quá trình các cô chết vừa thống khổ lại vừa tuyệt vọng hơn so với lăng trì, dẫn tới rất nhiều tranh luận của cư dân mạng.
Có người cho rằng Đường Tinh Nhi tâm địa xấu xa, có chết cũng không ai tiếc, cho dù không phải cô tự sát thì cô nhất định cũng sẽ bị pháp luật trừng trị; cũng có người cho rằng có nhân ắt có quả, nếu không phải do bọn Diệp Tinh quá đáng, Đường Tinh Nhi cũng sẽ không phải hạ độc các cô; còn có người cho rằng ngay từ đầu đây là là một chuỗi bi kịch, tất cả là do trường học giám sát không nghiêm, do người xung quanh quá thờ ơ, cần phải tăng cường công tác giáo dục tư tưởng cho sinh viên, ngăn chặn những vụ án như này sẽ lại tái diễn.
Trình Vân Khai vẫn còn đang công tác ở làng Đại học tiến hành thu thập chứng cứ. Hàn Chương vì muốn tránh mặt gã cho nên đã rất hao tâm tổn trí, thậm chí chủ động yêu cầu được sắp xếp chủ yếu làm việc ca đêm, ban ngày lúc làm việc cũng sẽ tận lực nếu có thể không chạm mặt sẽ không chạm mặt.
Ngoại trừ Trình Vân Khai, y không hề có thành kiến gì với những thành viên khác của tổ chuyên án. Nếu tình cờ chạm mắt với vị đại tiểu thư Tôn Ngải, hai người cũng sẽ đường ai nấy đi, chỉ cần đối phương không động tới y, y cũng sẽ không phạm đối phương. Về phần các thành viên khác, giữa trưa lúc ăn cơm nếu có gặp nhau cũng có thể nói chuyện hai câu.
“Mấy năm gần đây Trung đoàn có nhiều thay đổi lắm. Còn mời một chuyên viên cố vấn tâm lý, mỗi lần kết thúc vụ án trở về đều sẽ cưỡng chế yêu cầu chúng tôi sang chỗ vị cố vấn kia. Nếu không chứng minh được tâm lý mình ổn định, có thể đảm nhận công tác tiếp theo sẽ phải tiếp nhận trị liệu tâm lý.”
Bọn Mã Hiểu Hiểu khó có dịp được hỏi chuyện một tổ trọng án tinh anh, cho nên cứ vào giờ nghỉ trưa sẽ hỏi mười vạn câu hỏi vì sao để được giải đáp. Các vụ án ly kì quỷ dị, mỗi lần nghe ai cũng tập trung tinh thần, tới nỗi trong vòng một tuần tất cả mọi người đều dưỡng thành thói quen cứ tới giữa trưa sẽ kéo nhau đi nghe kể vụ án trinh sát hình sự nho nhỏ. Nếu thật sự không còn vụ án nào để kể nữa, sẽ lại nói một chút chuyện khác về Trung đoàn, nào là điều lệ, chế độ vân vân.
“Đúng là Trung đoàn, vậy mà còn có chuyên gia cố vấn tâm lý nữa! Thật cao cấp, mấy kiểu này em chỉ mới thấy qua trên phim truyền hình thôi, chưa nghe ngoài đời bao giờ cả!” Mã Hiểu Hiểu dựa vào lời kể của đối phương, trong nháy mắt trong đầu hiện lên đủ loại cảnh tượng, không nhịn được đối với Trung đoàn của cục Trinh sát Hình sự thành phố của Giang thị càng ngày càng khao khát hơn.
“Chỉ là mời giáo sư của làng Đại học các cậu thôi, chẳng phải ở Đại học A có phòng tư vấn tâm lý trị liệu à? Chúng tôi cũng cùng với phòng cố vấn này ký kết hiệp nghị cố vấn đấy, bảng đánh giá tâm lý cho từng viên cảnh sát là do giáo sư tâm lý của phòng tư vấn này chấm điểm đó.”
“À à à,” Mã Hiểu Hiểu liên tục gật đầu, “Tôi biết, chuyên gia tâm lý của Đại học A rất có tiếng đó. Các anh đi khai thông tâm lý, có tác dụng không?”
Còn không chờ người trước đó nói trả lời, một người khác đã cướp lời đáp: “Tôi thấy rất có ích đó! Mọi người cũng biết bọn tôi luôn phải xử lí rất nhiều vụ án, mà toàn là vụ án lớn, như lần này này, đừng nó là phá án, chỉ cần biết một chút thông tin về vụ án chắc chắn đã chịu không nổi rồi. Vào những lúc này thì việc tư vấn rất quan trọng đó, giải quyết được các áp lực, mà đối phương cũng rất chuyện nghiệp, có thể đúng lúc phát hiện ra vấn đề sau đó đưa ra lời đề nghị đấy.”
Mã Hiểu hiểu nhận ra đây chắc chắn là fan não tàn của vị cố vấn đấy rồi.
Vốn cô cũng không tin lắm, thậm chí còn khá hoài nghi về tác dụng của việc khai thông tâm lý. Thế nhưng ở đây toàn là những lời bình của mấy vị tinh anh, có người còn khoa trương hơn bảo rằng mình bị chứng mất ngủ trong thời gian dài cũng được chữa khỏi.
“Thần kì như vậy à…” Mã Hiểu Hiểu cảm thấy bọn họ quá khoa trương, thần thánh hóa vị cố vấn tâm lý kia.
Nhưng cô không biết rằng, tuy cô nửa tin nửa ngờ nhưng ở đây có một người luôn lắng nghe hết tất cả.
Người này chính là Hàn Chương.
Tuy rằng y không tham gia vào cuộc trò chuyện, giả vờ thờ ơ không nghe chuyện bát quái chỉ ngồi bên cạnh lặng lẽ ăn cơm, nhưng thật ra y nghe không sót một lời nào.
Vấn đề tâm lý của y đã tồn tại rất lâu rồi, mất ngủ, thỉnh thoảng giấc ngủ rất nông, mỗi ngày phải bật đèn mới có thể ngủ. Không phải y không thử khám bác sĩ tâm lý nhưng bác sĩ sẽ thông qua thuốc để chữa trị vấn đề mất ngủ của y. Mà loại thuốc nào cũng sẽ có tác dụng phụ, nó ảnh hưởng nghiêm trọng tới công tác hằng ngày của y, hơn nữa y có tính ỷ lại, cuối cùng vấn đề vẫn không được giải quyết triệt để.
Gần đây chuyện của Đường Tinh Nhi lại còn gặp lại Trình Vân Khai khiến y thỉnh thoảng nhớ lại chuyện đó, vấn đề mất ngủ càng lúc càng nghiêm trọng.
Quầng thâm dưới mắt Hàn Chương càng lúc càng đậm, tinh thần uể oải muốn chết. Mọi người còn tưởng do dạo này y trực ca đêm suốt nên mới vậy, thật ra không phải vậy.
Hiện tại mỗi ngày y chỉ ngủ khoảng ba bốn tiếng, giữa giấc sẽ giật mình tỉnh giấc. Thân thể của mình tự mình biết, Hàn Chương biết, không bao lâu nữa y sẽ không chống đỡ nỗi nữa, nếu không tìm cách tự cứu mình, không chừng một hôm nào đó y lại đột ngột chết trên ghế công tác luôn mất.
Hàn Chương thuộc kiểu người đã nói là làm ngay, buổi chiều xin lãnh đạo sở nghỉ nửa ngày rồi lập tức chạy tới phòng tư vấn tâm lý ở Đại học A.
Y còn tưởng người tiếp đãi y sẽ là một vị giáo sư lớn tuổi nào đó, còn không là một vị trung niên. Không ngờ đối phương lại rất trẻ, lại còn là người mà y biết.
Cố Ưu mỉm cười nói: “Lại gặp nhau rồi, Hàn tiên sinh.”
Đối với vị phó giáo sư xinh đẹp chỉ gặp một lần này, Hàn Chương có ấn tượng rất sâu sắc.
“Tôi được bạn bè giới thiệu tới, nghe nói bên này khai thông tâm lý không tồi.” Hàn Chương nói, “Có thể trị mất ngủ.”
“Trong lòng được giải tỏa bớt, tự nhiên sẽ ngủ được thôi.” Trên người Cố Ưu không nhìn ra được vết tích của năm tháng nhưng mỗi cái giơ tay hay nhấc chân lại có thể cảm nhận rất rõ ràng khí chất tao nhã do tích lũy qua từng năm tháng.
Ghế sopha tiếp khách của phòng tâm lý rất mềm rất thoải mái, có thể làm cho người ra muốn hãm sâu vào không muốn rời đi, Hàn Chương cảm thấy hơi buồn ngủ khi ngồi ở chỗ này.
“Bình thường phải đặt lịch hẹn trước, có điều tôi với anh dù gì cũng có một bữa cơm duyên phận, hôm nay ngoại lệ sẽ tư vấn miễn phí cho anh. Nếu anh cảm thấy nó có ích với mình thì sau khi kết thúc có thể hẹn lịch tiếp theo.”
Cố Ưu ngồi sau bàn công tác, trước mặt để một bảng ghi chép bệnh án, tay trái cầm một cây bút máy màu đỏ tinh xảo, giống như đã chuẩn bị rất tốt để bất cứ lúc nào cũng có thể ghi chép “bệnh tình” của Hàn Chương.
Hàn Chương di chuyển mông, tìm kiếm một vị trí thoải mái nhất. Y tự hỏi không biết mình phải bắt đầu như thế nào, nên mở đầu bằng câu gì, vừa nghĩ một cái đã nghĩ liền mấy phút. Mà trong khoảng thời gian này, Cố Ưu lặng lẽ ngồi chờ y, không thúc giục.
“Tôi biết tôi đã cố hết sức nhưng tôi không thể tha thứ cho bản thân.”
Cuối cùng Hàn Chương mở miệng.
“Không thể tha thứ chuyện gì?”
“Nhiều lắm…”
Nào là phần thân thể còn lại bị cụt tay cụt chân đã bị vùi lấp cùng máu và nước mắt, nào là những người đồng sự mãi mãi không thể trở về, chuyện y không thể cứu được một người nào cả, cả chuyện không thể đưa nghi phạm vào vòng lao lý…
Khi màn đêm buông xuống không gian trở nên tĩnh mịch, từng thứ từng thứ một lập tức hóa thành dã thú dữ tợn xé rách nội tâm y, gặm cắn từng sợi thần kinh của y.
Lần trị liệu đầu tiên diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ, Cố Ưu dùng hành động lắng nghe là chính, cố gắng dẫn dắt Hàn Chương nói ra nhiều điều trong lòng mình.
Cô cần người bệnh thoải mái nói hết tất cả với cô thì cô mới có thể phán đoán chuẩn xác vấn đề của đối phương nằm ở đâu.
Lúc cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc, Cố Ưu cầm lấy phần bệnh án đã được cô viết rất nhiều từ trên bàn lên, mày khẽ nhướng.
“Hàn tiên sinh, nếu anh không cách nào hoàn toàn tín nhiệm tôi, hiệu quả trị liệu sẽ không cao.”
Không biết có phải liên quan tới việc đem những chuyện đè nặng trong tim nói ra được một ít mà cả tinh thần lẫn thể xác Hàn Chương đã nhẹ đi không ít, từ trên sopha đứng lên còn duỗi eo.
“Cô cũng biết tôi làm nghề gì mà, không thể chuyện gì cũng nói hết với cô được. Cái này liên quan tới vấn đề kỉ luật và nguyên tắc, cô tin hay không không quan trọng.”
“Ở chỗ tôi không ít viên cảnh sát tới khai thông tâm lý đấy.” Ý bảo rằng những người này rất phối hợp.
“Cô là cố vấn tâm lý do Trung đoàn của cục thành phố mời, không phải là cố vấn tâm lý của đồn cảnh sát ở làng Đại học. Kỷ luật bên bọn họ được phép thoải mái nói với cố vấn không có nghĩa kỷ luật bên tôi cũng được cho phép.”
Cố Ưu bất đắc dĩ: “Tôi hiểu nhưng mà chuyên môn nghiệp vụ của tôi đòi hỏi tôi phải nói chuyện rõ ràng. Như vậy chỉ có một phần ba vấn đề được tiết lộ thậm chí cố ý không nói thông tin trọng yếu, hiệu quả trị liệu cũng sẽ giảm, hy vọng anh sẽ hiểu.”
Hàn Chương sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nghe vậy gật đầu nói: “Tôi hiểu.”
“Có cần hẹn lịch tiếp theo không?”
Hàn Chương nghĩ nghĩ: “Hẹn.”
Từ Đại học A đi ra, ánh nắng mặt trời vào buổi chiều mùa đông rực rỡ lại ấm áp, Hàn Chương từ dưới nắng ấm đi ra, cả người khoan khoái.
Mới đi được một chút, di động của y đã nhận được tin nhắn của Lâm Xuân Chu, hỏi y đang ở đâu.
Hàn Chương nói mình mới rời khỏi Đại học A.
Chắc là Lâm Xuân Chu đang ở gần đây cho nên ngay tức khắc nói sẽ đến đón y.
Anh cứ như là người yêu tôi ấy.
Hàn Chương vốn muốn đùa một chút, trước khi gửi tin nhắn đi lại cảm thấy không ổn, suy nghĩ một chút rồi lại xóa hết.
Xe của Lâm Xuân Chu tới rất nhanh, vừa dừng xe, tinh thần và thể xác đang tràn đầy sinh lực của đồng chí Hàn Chương đã phóng nhanh lên xe.
Rút kinh nghiệm từ mấy lần trước, Hàn Chương quyết định sẽ thẳng thắn nói chuyện với đối phương, miễn cho lát nữa lỡ như gặp sự cố không may nào đó trên đường.
“Sao thế?” Lâm Xuân Chu thấy Hàn Chương từ khi lên xe đã không ngừng nhìn anh, cảm thấy hơi kì quái.
Trong mắt đối phương mang theo vài phần trêu đùa, mấy phần pha trò, một chút rục rịch mong muốn nói chuyện, thế nhưng trước mắt Lâm Xuân Chu, tất cả đều biến thành một nụ cười xán lạn rực rỡ như ánh sáng mặt trời bên ngoài xe.
“Anh xem, tôi là gay, anh cũng là gay, hai ta đều không có đối tượng!” Hàn Chương có cơ sở làm cho người ta tin phục, “Trên đời này không dễ gì tìm được người hợp tính, chúng ta lại vừa mắt nhau, không thì chúng ta thử phát triển một chút được không?”
Nói chuyện yêu đương, được coi trọng là một loại kích thích con người. Bầu không khí phải vừa đủ, thừa thế xông lên không được tiết chế, loại tiết chế này không có trong từ điển của người xưa.
Lâm Xuân Chu ít khi thất lễ, ngơ ngác nhìn đối phương nhưng mà trong nhất thời không nhận ra được rốt cuộc là y đang nói đùa hay nói thật nữa.
Hoàn chương 23.