Editor + Beta-er: ToruD
Sau khi Lí Đông Thụy qua đời, để ở gần vợ chồng giáo sư Lí, Lâm Xuân Chu bèn thuê nhà ở gần làng Đại học, cứ vậy ở suốt ba năm.
Tính toán hợp đồng cho thuê nhà cũng sắp tới hạn, Lâm Xuân Chu đang nghĩ ngợi, không biết lúc nào thì nên gọi cho chủ nhà để thảo luận việc tiếp tục thuê nơi này nữa, thì chủ nhà đã liên lạc với anh trước rồi.
“Tiểu Lâm à, không phải tôi không muốn cho thuê, nhưng mà… Cậu cũng biết đấy, phòng đối diện cũng là của tôi, lại đột nhiên xảy ra chuyện lớn như thế tôi không dám cho thuê nữa đâu. Vừa lúc tôi có đứa con gái vừa ổn định sự nghiệp ở nước ngoài, tôi đã nghĩ sẽ mang nơi này bán đi sau đó sang bên đó tìm nó.” Trong giọng nói của bà chủ cho thuê nhà tràn đầy bất đắc dĩ: “Thật không phải với cậu rồi.”
Lâm Xuân Chu nghe bà nói như vậy, biết bà sẽ không đổi ý, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Vậy nếu không cho thuê nữa… có thể cho tôi thêm vài ngày được không, để tôi đi tìm phòng thử xem, tìm được chúng ta lại bàn tiếp.”
Bà chủ nhà lập tức đáp ứng: “Được được được, có thể chứ, không vội không vội.”
Nói tìm phòng nghe thì đơn giản, nhưng thật ra lại rất cần thiên thời địa lợi nhân hòa, một thứ cũng không thể thiếu. Lâm Xuân Chu bỏ ra hai ngày để kiếm phòng, phòng ở được thì giá cả không tốt, giá cả hợp lí thì lại nằm ở nơi quá xa, tìm tới tìm lui, đem hết những phòng ốc cho thuê ở quanh làng Đại học đều nhìn qua một lần, vẫn không tìm được nơi hợp ý.
Cứ như vậy hoài, anh chỉ sợ buộc phải bỏ tiền ra mua nhà mất.
Bởi vì thời gian tương đối gấp rút, không những cho người môi giới đi tìm mà còn tự mình lên mạng tìm xem có nơi nào được không để tới xem.
Hôm nay anh vừa liên hệ được với một vị chủ nhà có một căn phòng khá tốt, đến lúc tới nơi mới phát hiện này chính là tiểu khu của nhà Hàn Chương.
Chủ cho thuê là một cô gái trẻ, mới đầu đã ba hoa chích chòe giới thiệu phòng mình là một nơi vô cùng tuyệt vời.
“Nơi này tầm nhìn tốt lắm, tầng gác rất tốt, trang hoàng đẹp đẽ. Giá cả tuy có hơi mắc nhưng tiền nào của nấy thôi!”
Lâm Xuân Chu nhìn xung quanh, xác thực mọi thứ đều khá tốt, chỉ có điều giá hơi cao, gần như là gấp đôi tiền thuê nhà trước đây của anh mất rồi.
Anh có ý muốn thuê, thử cùng chủ thuê nhà mặc cả một chút. Nhưng mà lúc đối phương phát hiện ý đồ của anh thì lạnh mặt, rất giống kiểu “thích thì thuê, không thích thì lăn”.
Lâm Xuân Chu bất đắc dĩ, đành phải nói sẽ suy nghĩ lại rồi tạm biệt chủ nhà rời đi.
Mới ra đến hành lang đã thấy ở phía xa xa có người mặc áo may ô đen, chân kẹp dép lê, từ tầng đối diện đi ra vứt rác. Gương mặt đối phương như ẩn như hiện giữa sương mù, lớp vải dệt ít ỏi khó có thể che đậy được dáng người rất đẹp của y.
Lâm Xuân Chu liếc mắt một cái đã nhận ra y, tiến tới chào hỏi.
“Hàn cảnh quan, khéo quá.”
Hàn Chương thật ra cũng đã thấy anh từ trước, hướng anh gật gật đầu: “Hôm nay anh không đi làm à?”
Miệng cắn đầu lọc thuốc, cũng không biết là có phải do biết đối phương không thích mùi thuốc hay không, lúc nói chuyện đem phần thuốc còn lại vứt xuống đất dùng chân nghiền tắt rồi thẳng tay ném vào thùng rác.
Lâm Xuân Chu nói: “Đến xem phòng.”
Hàn Chương nhướng mày: “Kỳ hợp đồng hết nhanh như thế à?”
Lâm Xuân Chu sửng sốt, ngược lại nhớ tới hôm đi ăn đồ nướng mình có đùa như thế, cười nói: “Ừm, chủ nhà không định cho tôi tiếp tục thuê nữa nên mới đến đây tìm phòng.”
Hàn Chương cũng cười: “Vậy sao anh không gọi cho tôi?”
Lâm Xuân Chu bị nụ cười vừa lưu manh vừa vô lại của y làm cho tạm thời không phản ứng lại được.
Hàn Chương không đợi anh nói, xoay người trở về: “Anh không phải đang tìm phòng à? Không thì lên xem phòng của tôi một chút ha, như lời đã nói, nếu anh thuê sẽ tính giá hữu nghị.”
Y xòe năm ngón tay ra một cái giá khiến ai nhìn thấy cũng sẽ động lòng, triệt để đem hết những lời từ chối khéo léo mà Lâm Xuân Chu định nói nghẹn lại ở yết hầu.
“Vậy làm phiền nhé.”
Nếu lời Hàn Chương nói là thật, bất luận là xét về giá cả hay vị trí tọa lạc, Lâm Xuân Chu cảm thấy nơi này là nơi thích hợp nhất rồi. Phòng hơi nhỏ cũng không sao, dù sao anh cũng chỉ ở một mình, đồ đạc cũng không nhiều, nên vấn đề này có thể bỏ qua.
Dòng suy nghĩ của anh chấm dứt ngay khi Hàn Chương mở cửa phòng và Lâm Xuân Chu nhìn thấy căn nhà vô cùng bừa bộn kia.
“Đây là nhà cậu à…” Anh rất kinh ngạc, gấp gáp tìm kiếm ngôn từ để bản thân có thể hình dung được hết thảy nơi này.
Hàn Chương chẳng có phản ứng gì, nghênh ngang hướng tới cái ghế sô pha đang để đầy đống quần áo mà ngồi xuống, cầm lấy điều khiển từ xa bắt đầu xem TV.
“Hai gian phòng đều nằm hướng nam, phòng gần cửa là của tôi, phòng còn lại dự định cho anh thuê đấy.” Y dùng ngón tay chỉ về phía sau, “Anh cứ xem tùy thích, không cần khách sáo.”
Hàn Chương trước kia vốn đã qua loa, làm cảnh sát lại càng sơ sài hơn. Y tự nhận sự ẩu tả của mình vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được, cho nên vốn không ý thức được nhà của mình đã khiến Lâm Xuân Chu chấn động bao nhiêu lần luôn.
Lâm Xuân Chu đến xem căn phòng mà y bảo là để cho mình, khá là bất ngờ khi không có bất kì đống hỗn tạp hay con gián nào cả. Mặt tường màu xi-măng, có một cái cửa sổ cũng coi như rộng rãi sáng sủa, tựa như từ khi nhận phòng đến giờ, cánh cửa này cũng chưa từng được mở ra.
Nếu là thế, anh thật sự còn có thể thuyết phục chính mình miễn cưỡng chấp nhận.
Xem xong phòng ngủ, Lâm Xuân Chu kiên trì đi xem phòng vệ sinh với phòng bếp. Hai nơi này được sử dụng nhiều nhất, thế nên Hàn Chương coi như cũng có sửa sang lại cho chúng một chút, dán vài miếng gạch men sứ màu trắng. Máy hút khói dầu, bếp gas, lò vi ba hay những thứ kiểu như này không thiếu, xem ra vẫn còn rất mới. Nghĩ tới Hàn cảnh quan hằng ngày cũng không thường hay sử dụng qua chúng.
Phòng vệ sinh không tính là lớn, dùng một tấm mành ngăn chỗ khô ráo cùng chỗ ẩm ướt thành hai nơi, bồn cầu và máy giặt nhìn qua không có vấn đề gì, hẳn là có thể sử dụng bình thường.
Lâm Xuân Chu xem xong muốn rời đi, trong lúc xoay người vô tình liếc mắt tới nơi bày mấy đồ dùng cá nhân hằng ngày trên bồn rửa tay, có chút kinh ngạc phát hiện Hàn Chương rất giống mình, đều dùng dao cạo râu bằng tay.
Nhìn không ra y vậy mà lại là một người lạc hậu. Lâm Xuân Chu cầm dao cạo râu lên nhìn một chút rồi để về lại chỗ cũ.
Trở lại phòng khách, Hàn Chương thấy anh xem xong rồi, hỏi anh thấy thế nào.
Lâm Xuân Chu biết không thể mở miệng nói thật, nếu nói thật không chừng Hàn Chương sẽ dùng chổi đuổi anh ra ngoài cũng nên.
“Rất tốt.” Anh nói, “Bình thường tôi có thể sử dụng phòng bếp với phòng khách không?”
“Ngoại trừ phòng ngủ của tôi không được tùy tiện vào, những chỗ khác tùy anh.” Nói không quá hai câu đàng hoàng, y lại bắt đầu không đứng đắn đứng lên, “Đương nhiên, nếu nửa đêm anh muốn tìm người tâm sự tuổi hồng, lúc này có thể tùy ý vào đấy.” Sợ Lâm Xuân Chu không GET được trọng tâm, hai chữ “tâm sự” y còn nhấn giọng cho rõ.
Từ khi Hàn Chương bị bại lộ thân phận, đã lâu rồi Lâm Xuân Chu cũng không bị y đùa giỡn nữa, suýt chút nữa quên y là một người lưu manh cỡ nào.
Lâm Xuân Chu đối mặt với phạm nhân giết người mặt cũng không đổi sắc, nhưng đối mặt với Hàn Chương lại có chút không thể chống đỡ được.
“Tôi… Tôi đi trước đây. Nơi này rất tốt, tôi… đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho cậu.” Vành tai anh đỏ ửng, giống như chạy trốn mà rời khỏi nhà Hàn Chương.
***
Vài ngày sau, Lâm Xuân Chu không có liên lạc với Hàn Chương, mà Hàn Chương cũng không liên lạc với y. Ngược lại, Hàn Sơn lại gửi cho Lâm Xuân Chu một tin Wechat, hẹn anh cuối tuần này cùng chơi live-action CS*.
* Counter-Strike (còn được gọi là Half-Life: Counter-Strike) là một trò chơi máy tính kinh điển. Thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất mang tính chiến thuật cao được phát triển bởi Valve. Cha đẻ của nó là Lê Minh “Gooseman”, Counter-Strike được Valve phát hành trên Microsoft Windows vào năm 2000. Đây là tựa game đã giúp định hình nên thể loại bắn súng. (Theo wiki)
Sau này, vì độ hot của CS mà ở Trung Quốc đã bắt đầu có những cơ sở mô phỏng lại trò chơi này. Người chơi sẽ trực tiếp được cầm súng laser, mặc áo chống đạn, đội mũ giáp, chiến đấu ở thực địa giống như một người quân nhân thực thụ. Trò chơi thực tế này được gọi là live-action CS.
Lâm Xuân Chu cứ do dự mãi, xuất phát từ việc không thể dứt bỏ được loại tình cảm nào đó, vẫn là đáp ứng.
Cuối tuần, anh dựa theo địa chỉ Hàn Sơn đưa để tới cơ sở thực địa live-action CS, lúc anh đến nơi thì những người khác đã tới đủ.
Mười người, sáu nam bốn nữ, ngoại trừ anh của Hàn Sơn là Hàn Chương và Lâm Xuân Chu ra, bảy người còn lại đều là sinh viên trường Đại học A, nam là bạn cùng phòng của Hàn Sơn, nữ là bạn cùng lớp.
Lâm Xuân Chu chào hỏi từng người một, cuối cùng khi tầm mắt chạm phải một bạn nữ cùng lớp thì hơi sửng sốt.
Khuôn mặt của đối phương hồn nhiên ngây thơ, không trang điểm nhưng lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên, mặc áo hoddie quần jean trông rất gọn gàng và hoạt bát, trước ngực để lộ mặt dây chuyền hết sức khoa trương —— một con mắt màu xanh biếc rất lớn.
Anh rất nhanh đã che giấu được vẻ kinh ngạc của mình, đưa tay bắt tay của cô bé: “Xin chào.”
Lần trước gặp, là trước cửa đồn cảnh sát ở làng Đại học, bị Hàn Chương giáo huấn phải ôm mặt khóc.
Vẻ mặt của cô gái có chút không được tự nhiên, nhiệt độ bàn tay cũng rất thấp: “Xin chào, em là Đường Tinh Nhi, gọi Tinh Nhi là được rồi.”
Lâm Xuân Chu nhìn Hàn Chương, lại khó có thể từ dáng vẻ bình thản của y để nhìn ra được cái gì.
Giới thiệu xong, người cũng đã đến đủ, nhân viên phục vụ bèn dẫn bọn họ ra kho trang bị ở phía sau để chọn lựa trang bị.
Không biết tại sao, giống như là Hàn Chương không được nghỉ ngơi đầy đủ, hôm nay trông chẳng mấy hào hứng.
“Anh, tới lúc đánh phải đắn đo một chút, thủ hạ lưu tình nha!” Hàn Sơn ôm lấy bả vai của anh nhóc, nhỏ giọng nói thầm.
Hôm nay có vài cô bạn học, trong đó còn có người mà cậu nhóc thích, nhóc cũng không muốn ở trước mặt người ta bị làm cho mất mặt đâu.
Nhưng mà Hàn Chương nào có để tâm: “Dựa vào bản lĩnh của mình đi nhóc con, anh thì giúp được gì?”
Hàn Sơn: “Đừng như vậy mà, sau này em sẽ mời anh bữa cơm nha!”
“Mày mời anh ăn cơm á?” Không phải Hàn Chương khinh thường em trai y, mà bởi vì mỗi lần tiêu hết phí sinh hoạt đứa em trai này sẽ tới tìm y ăn cơm ké đó.
Mời y ăn cơm á hả? Đừng có mơ.
“Không cần, tự mình giữ lại tiền ăn cơm đấy đi, chúng ta dùng thực lực nói chuyện, ha.” Hàn Chương khoa tay múa chân giơ nắm đấm ra trước mặt thiếu niên.
Hàn Sơn nóng nảy: “Không được, sao anh lại nhỏ mọn như vậy hả…”
“Ừm, Hàn Sơn, tớ… Tớ đi toilet, sẽ trở về liền thôi.” Đường Tinh Nhi đánh gãy đối thoại của hai anh em, rụt rè nói, không dám dừng lại quá một giây, nhanh chóng đi về hướng toilet.
Bạn nam cùng phòng của Hàn Sơn cũng đề nghị: “Không thì mọi người cũng đi toilet đi, một trận đối chiến phải mất tận 1 tiếng đấy. Không bị địch đánh chết thì cũng là vì mắc tiểu mà chết đó.”
Mấy bạn gái cười mắng hắn sao lại thô tục như thế, nhưng vẫn nghe theo mà đi toilet. Hàn Sơn cũng đi cùng với bạn nhưng mà Lâm Xuân Chu không đi, Hàn Chương cũng không đi, người trước đang chọn trang bị, người sau lại đang nhìn anh.
Phát hiện có người đang ở phía sau, anh nghiêng đầu nhìn về phía y: “Nhìn tôi làm gì?”
Hàn Chương nhìn dáng vẻ sờ súng của anh không giống người học nghề, có ý hỏi: “Trông anh có vẻ quen thuộc mấy thứ này ghê ha?”
Tóm lại là quen súng ống hay là quen thuộc CS, Lâm Xuân Chu không hỏi tường tận đã nói: “Hứng thú thôi.”
Chờ mọi người lại tập trung đủ, nhân viên cẩn thận giải thích cách dùng của từng trang bị, quy tắc trong hình thức đối chiến, đợi không còn ai có câu hỏi gì nữa mới mở cửa sân bãi để mọi người đi vào ngôi nhà lớn.
Đây là một trận ám chiến CS 10 đấu 10 có quy mô, trên người mỗi người đều đã trang bị một cây súng laser, trên đầu có mũ giáp bảo vệ và khoác áo gile chống đạn, bảo là áo chống đạn nhưng thật ra chỉ là dùng để thu tín hiệu từ súng laser mà thôi.
Hàn Chương là đội xanh lam, cùng lúc đó đội màu xanh lục cũng đồng thời tiến vào ở một cánh cửa khác. Các thành viên trong đội có thể không biết lẫn nhau, cũng có thể giống như bọn họ lập nhóm tới chơi, nói chung không bắt buộc. Chỉ có thể thông qua ánh huỳnh quang được dán trên mũ và áo chống đạn để nhận ra đồng đội. Sân bãi tối tăm u ám, nếu không may bắn phải đồng đội của mình sẽ bị trừ điểm. Còn bắn trúng quân địch, không chỉ khiến cho lực hành động của quân địch bị giảm đi trong vòng hai phút mà bên mình còn được cộng điểm.
Ba trận phải thắng hai trận, mỗi trận một giờ. Có hai bảng xếp hạng, một bảng xếp hạng điểm cá nhân, còn một bảng là xếp hạng tổng điểm của cả đội. Hàn Sơn vừa rồi chính là mong anh của cậu nhóc sẽ nhường mình ở phần xếp hạng cá nhân, không cần phải chơi quá mức xuất sắc đâu.
“Chúng ta phải như máy cắt cỏ, thu gặt đầu người ở bên đội xanh lục!”
“Thu đầu người! Thu đầu người!”
Tuy nói đây chỉ là trò chơi mô phỏng nhưng nói thế nào cũng liên quan đến mặt mũi của cánh đàn ông, mấy cậu nam sinh viên đều chộn rộn cả. Cả người tỏa ra nhiệt huyết sôi trào vừa bốc đồng hiếu thắng cũng vừa dũng mãnh như một con sư tử đực.
Lâm Xuân Chu cũng có chút căng thẳng, sự khẩn trương của anh bắt nguồn từ việc nóng lòng muốn thử, sâu bên trong xương tủy anh đang run rẩy vì phấn khích. Anh nắm chặt súng trong tay, lòng bàn tay đã bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Anh nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình.
Nhưng khi anh nhắm mắt lại, anh phát hiện còn có tiếng hô hấp khác so với anh trầm trọng hơn nhiều.
Anh nhìn về phía bên trái nơi mà Hàn Chương đang đứng, chỉ thấy bờ môi y mím chặt, mi tâm khẽ nhíu, sắc mặt hơi khó coi.
“Cậu ổn chứ?”
Ánh mắt Hàn Chương vốn đang đờ đẫn đột nhiên động, đôi mắt chuyển hướng sang Lâm Xuân Chu, khóe môi buông lỏng, trên mặt một lần nữa xuất hiện thái độ cà lơ phất phơ như mọi lần của y: “Quan tâm tôi vậy à? Coi chừng tôi yêu anh đó.”
Lúc y nói lời này cũng không thèm hạ giọng, nghe có người nói như thế nháy mắt mọi người đều hướng mắt về phía bên này, nhưng ngại nhìn trực diện nên chỉ dám liếc mắt nhìn sang.
Lâm Xuân Chu bất đắc dĩ lại có chút xấu hổ, đảo mắt nhìn chung quanh: “Có thể nói đùa thì chắc không sao rồi.”
Một câu đơn giản hóa giải xấu hổ.
Tiếng kèn khai chiến đã thổi lên, cánh cửa tiến vào chiến trường chậm rãi mở ra. Lúc cánh cửa hoàn toàn mở, mười vị chiến sĩ đồng thời tiến về phía không có ánh sáng kia.
***
Nói là tối tăm, thực ra cũng không phải là hoàn toàn tối. Trên các bunker (boongke)* cùng với các công trình trong trận đều bị dán miếng huỳnh quang để phòng va chạm. Trong không gian rộng lớn như vậy tràn ngập ánh sáng màu đỏ mờ mờ, không đủ để cho người ta thấy rõ, cũng không đến nỗi làm cho người ta không thấy gì.
* Boongke (Bunker) là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm. Boongke thường được xây nửa nổi nửa chìm hoặc hoàn toàn chìm dưới mặt đất, bằng các vật liệu bền vững như thép, bê tông, bê tông cốt thép, gạch, đá… được thiết kế để bảo vệ những người bên trong không bị thương vong do bom hoặc các dạng tấn công khác. Boongke thường dùng để đặt các loại vũ khí như trọng liên, đại liên, đại bác không giật. Boongke được sử dụng nhiều trong các đại chiến thế giới thứ nhất và thứ hai, và trong Chiến tranh Lạnh để làm các trung tâm chỉ huy, nơi đặt hỏa lực, và hầm chứa.
Nhấn vào đây để xem ảnh
Để tăng thêm tính chân thật, BGM* được bố trí trong trận là các loại âm hiệu ở chiến trường, tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết, tiếng nổ mạnh, lợi dụng các âm thanh khác nhau để tạo nên bầu không khí hồi hộp căng thẳng.
* Viết tắt của background music, nghĩa là nhạc nền.
Lâm Xuân Chu vừa tiến vào sân bãi cũng không vội vã đi tìm quân địch, mà cẩn thận sờ soạng địa hình nổi lên cũng như hoàn cảnh xung quanh.
Mấy chàng trai trẻ tuổi như Hàn Sơn lại cố gắng nhẹ nhàng di chuyển thật nhanh, giống như chậm một bước sẽ bị người ta hớt tay trên vậy.
Này là CS thực chiến, nói trắng ra là vì quá nhiều người nghiện chơi game này cho nên mới mô phỏng theo, không có chiến thuật, không có chỉ huy cũng không có đồng đội hợp tác. Từng người tự chiến đấu, chỉ vì thắng thua mà thôi.
Dù sao cũng không phải là chiến trường thật sự, cũng không cần phải dựa theo logic hành động của chiến trường thực sự.
Lâm Xuân Chu rất nhanh tìm được bunker thích hợp với mình, là một bức tường leo núi rất lớn.
Bức tường có lẽ vốn dĩ không phải là do trò chơi này mô phỏng thành bunker mà nó là vật còn sót lại, có thể nơi này trước đây là khu leo núi hoặc gì đó đại loại thế.
Không có biện pháp bảo hộ, tầm nhìn thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị quân địch đi ngang qua triệt hạ, Lâm Xuân Chu đem súng laser vác lên người, tay không bắt đầu trèo lên.
Mỗi một bước di chuyển thành thạo của anh đã được tính toán kĩ lưỡng, cho nên động tác có thể nói là linh hoạt dứt khoát, tựa như một con thằn lằn nhanh nhẹn, nhanh chóng lên tới đỉnh núi chiếm đóng trên đó.
Còn hơn cứ phải đuổi theo địch trong suốt trận chiến, không chừng không kịp phòng bị mà bị bắn lén cũng nên, mai phục ở chỗ này tuyệt đối sẽ không bị ai tìm ra cũng không bị người ta bắn lén. Tất nhiên càng phù hợp với việc Lâm Xuân Chu có thể hoàn toàn quan sát và phân tích tình hình bên dưới thế nào.
Anh tựa như một con báo hoa ẩn náu ở trên cao, phát hiện quân địch, kết liễu quân địch, im hơi lặng tiếng, giống như u linh, khiến cho người ta chỉ có thể giậm chân.
Đội xanh lục thường hay trốn sau bunker, đột nhiên bị bắn lén khiến mạng cũng không còn, đành phải nhẫn nại chờ đợi “sống lại”. Xem chừng xung quanh nhưng lại thật sự không tìm thấy được tên đầu sỏ làm chuyện này, trong lòng hừng hực lửa giận.
Lửa giận này không phát tiết được trên người Lâm Xuân Chu cũng chỉ có thể phát tiết trên những người khác của đội xanh lam.
Hàn Sơn là người bị áp chế thê thảm nhất. Không biết là do tinh lực quá tràn trề hay không, cậu nhóc cứ liên tục dùng phương thức tác chiến bắn một phát lại đổi một chỗ chọc cho người ta nghi ngờ, cứ vậy bị đội xanh lục theo dõi. Vừa hồi sinh còn chưa kịp bắn được hai phát lại “chết” khiến cho cậu nhóc cực kỳ điên tiết.
Trò chơi này chẳng còn cách chơi nào khác nữa! Hàn Sơn trốn sau một cái bunker khá cao, đếm ngược thời gian mình hồi sinh. Lúc còn một giây cuối cùng, cậu nhóc chạy khỏi bunker, nhắm vào một người của đội xanh lục bắn một phát.
Đồng thời lúc cậu nhóc vừa nổ súng, ngực cậu chấn động chứng tỏ chính cậu cũng “chết”.
Cậu nhóc sửng sốt, xoay người nhìn về phía sau, chỉ thấy ánh đèn mờ mờ u ám chiếu xuống. Một gã chân dài của đội xanh lục trông cứ như một tên tội phạm mang theo súng đang đứng ở phía sau nhóc vậy, không thèm che giấu vị trí của mình, còn khiêu khích mà ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu “Ngon lại đây”.
Lại là người này! Ánh mắt Hàn Sơn đã đỏ bừng, từ lúc nãy tên đàn ông chân dài này đã bắt đầu cứ luôn nhắm vào nhóc, cứ muốn “giết” ép không cho cậu nổ súng. Sao việc này lại xảy ra trên người nhóc chứ!
Mặc dù Hàn Sơn rất nóng máu nhưng mà tự mình biết mình, biết kỹ thuật của mình không bằng đối phương, gắng gượng thêm chỉ tổ rước nhục. Cân nhắc một hồi, vẫn là quyết định trốn là cách tốt nhất, không cùng đối phương tấn công trực diện.
Mắt thấy mình sắp sống lại, Hàn Sơn thấy không nhất thiết phải day dưa với đối phương quá nhiều, vững vàng giơ ngón giữa sau đó chạy biến vào trong bóng tối.
Mà người kia dường như nở một nụ cười lạnh sau khi nhìn thấy cậu giơ ngón giữa, đứng tại chỗ ba giây, sau đó theo hướng Hàn Sơn biến mất mà đuổi theo. Xem ra là không định buông tha cho đối phương.
Trận đầu tiên kết thúc, hai đội xanh lam xanh lục tự mình trở về khu của mình để nghỉ ngơi.
Cái gọi là nơi đóng quân chính là “kho vũ khí” mà lúc đầu mọi người đợi để lựa chọn trang bị mình sử dụng ấy, có nước trà có bánh ngọt để mọi người dùng trong lúc nghỉ ngơi. Nghỉ không quá mười phút, lại tập kết xuất phát.
Hàn Sơn ngồi xuống một cái bàn dài, thở phì phò mở mũ giáp, lộ ra đầu đầy mồ hôi.
“Khốn khiếp, gặp phải sát tinh, cứ như thạch cao da chó ấy, vẫy mãi không ra!” Cả đoạn sau Hàn Sơn không thể chơi CS được nữa, cứ phải cùng tên kia chơi trò mèo vờn chuột suốt, tới một phát súng cũng chưa kịp bắn.
Bạn cùng phòng Cao Viễn cười nhạo cậu nhóc: “Bạn học Hàn Sơn, gặt được bao nhiêu đầu người rồi? Mày nhìn đi, mày đang xếp thứ 6 đó, không biết ngượng hả?”
Bên trên cửa đi vào khu chiến trường có một cái màn hình LED, trên đó biểu thị bảng xếp hạng cá nhân và tổng điểm của hai đội.
Đội xanh lam đứng đầu là Lâm Xuân Chu, Cao Viễn đứng thứ hai, đứng thứ ba và thứ tư là hai cậu sinh viên cùng phòng, đứng thứ năm là một cô gái tên Diệp Tinh, vị trí thứ sáu mới tới Hàn Sơn, mà Hàn Chương lại ở vị trí thứ bảy.
Còn hơn sự thất bại của chính mình, Hàn Sơn càng khiếp sợ số điểm cực thấp của Hàn Chương.
Còn ba cô gái kia đều chỉ những cô gái yếu ớt nhỏ nhắn đến cả CS là gì còn không biết, chỉ tốt hơn ba người chỉ lẹt đẹt ở dưới cuối bảng thì có gì tốt chứ?
“Anh, anh hôm nay không khỏe hả? Sao lại thấp như thế?”
Hàn Chương cởi trang bị đang ngồi ở một góc sáng sủa nghỉ ngơi, cũng giống như Hàn Sơn, trên người y ra không ít mồ hôi, áo trong ướt đẫm.
“Trạng thái hơi không tốt chút thôi.”
Lâm Xuân Chu thấy sắc mặt y tái nhợt, rót một ly nước trái cây đưa tới trước mặt y: “Cậu ra nhiều mồ hôi lắm đấy, cần bổ sung nước.”
Đường Tinh Nhi đi tới chỗ bọn họ, dùng âm thanh như muỗi kêu nói: “Có phải bị sốt không ạ? Ở chỗ em… Em có một ít thuốc, anh có muốn uống không?”
Hàn Sơn cũng nhìn sang: “Anh, nếu không đừng chơi nữa, em đưa anh về?”
Hàn Chương lắc đầu: “Được rồi, anh không sao, cũng không phải đổ bệnh. Ngày hôm qua ngủ không ngon mà thôi.” Y nhìn về phía Hàn Sơn: “Trận tới nhóc cứ chờ đi, đảm bảo giết nhóc không còn manh giáp nào luôn nhá.”
Hàn Sơn la hét: “Anh giết em làm gì chứ, anh phải giết đội xanh lục kia kìa!”
Nhóc bị tên chân dài kia ép tới mức tức hộc máu, không nghĩ tới anh trai nhóc còn muốn đâm sau lưng nhóc nữa chứ.
Lâm Xuân Chu mỉm cười nhìn hai anh em họ đấu khẩu, trong lòng lại rất để ý tới biểu hiện rất kì lạ của Hàn Chương hôm nay.
Không còn chuyện của mình, Đường Tinh Nhi lặng lẽ lùi lại, trở về nhóm nữ.
“Này, Tinh Nhi quả là tri kỉ nha, chưa từng thấy cậu nhanh như vậy đó. Lúc chạy trốn cũng là người chạy nhanh nhất.” Diệp Tinh cười cười nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười nào.
Dáng vẻ của cô rất đẹp, còn xinh đẹp hơn cả cô con gái rượu Đường Tinh Nhi, cũng mang một vẻ đẹp diễm lệ mạnh mẽ. Bởi vì chơi trò nào cũng rất tốt, nên thường bị đám Hàn Sơn gọi đùa là “Chị đại”.
Tính tình của cô rất mạnh mẽ, ở kí túc xá nói một không nói hai, cái tên “Chị đại” này thật ra khiến cô rất thỏa mãn trong lòng.
“Diệp Tinh, cậu cũng không phải không biết. Tinh Nhi chắc là muốn lấy lòng Hàn đại ca thôi, nếu không thì Thi Nhã, cậu nói xem?” Lam Văn Văn cổ quái nói xong rồi cười rộ lên.
Thi Nhã nhìn cô một chút, cũng cười theo, dư quang nơi khóe mắt dừng lại trên người Đường Tinh Nhi, tràn đầy ác ý.
Đường Tinh Nhi đứng trước mặt ba người, cúi đầu xuống, cơ thể không khống chế được mà run rẩy. Xung quanh rõ ràng rất ấm áp nhưng rơi lên người cô chẳng khác gì băng lạnh.
Không quá mười phút sau, trận thứ hai bắt đầu.
Trận đầu tiên đội xanh lục đã chiếm được một chút ưu thế chiến thắng, vậy nên có nghĩa là trận này rất quan trọng. Nếu đội xanh lam thua thì phải trở về, nếu thắng thì lại đấu một trận nữa.
Bọn Hàn Sơn xắn tay áo lên, trông có vẻ như không thành công thì không làm người. Mà lực chú ý của Lâm Xuân Chu lại tập trung hết lên Hàn Chương đang đứng bên cạnh.
Anh nhìn cái tay đang run rẩy của y, sắc mặt của y cũng không vì được nghỉ ngơi mà chuyển biến tốt hơn.
Lần thứ hai bước vào chiến trường, Lâm Xuân Chu buông tha cho vị trí bắn tỉa nằm trên tường leo núi mà lựa chọn đi theo sau Hàn Chương, luôn để ý tới hướng đi của y.
Hàn Chương đã quen thuộc với địa hình hơn sau trận đầu tiên, giống như kiểu sân bãi này vậy. Ngay từ đầu đây là nơi mọi người tập trung lại, mà Hàn Chương lại đi ngược lại, chạy thẳng tới nơi không có người.
Lâm Xuân Chu cảm thấy kì quái nhưng vẫn chạy theo phía sau cách y một đoạn. Bước chân Hàn Chương lề mề chậm chạp, giống như cực kì mệt mỏi, Lâm Xuân Chu thậm chí còn nghi ngờ có phải hay không ngay sau đó y lập tức ngất xỉu.
Anh nhìn thấy Hàn Chương dừng lại dựa vào vách tường, đang định tới gần, lúc này đột nhiên âm hiệu nổ sập vang lên một tiếng, Hàn Chương nháy mắt ngồi xổm trên mặt đất.
“Hàn Chương!” Lâm Xuân Chu nhanh chóng chạy đến bên cạnh y, muốn dìu y đứng lên, lại phát hiện y run rẩy kinh khủng, dùng một kiểu tư thế phòng ngự gắt gao bao bọc chính mình.
Này cũng không thể dễ dàng cho qua giống như câu hàm hồ ngày hôm qua không ngủ ngon được.
Lâm Xuân Chu tổng hợp tất cả các thông tin, nghĩ kiểu gì cũng chỉ đoán được là cái đó.
“Cậu bị PTSD* à?”
* Posttraumatic Stress Disorder (Hậu chấn tâm lý hay Rối loạn stress sau sang chấn thương) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành(bạo hành gia đình, bạo hành tinh thần,…), tai nạn. Bệnh còn có tên khác là rối loạn stress sau chấn thương hoặc rối loạn tâm căn sau sang chấn, theo phân loại nó thuộc nhóm bệnh liên quan đến stress (căng thẳng).
Cả người Hàn Chương cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu.
Ánh mắt của y vừa hung ác tàn nhẫn cũng lại rất yếu ớt, giống như một con dã thú đang bị thương mà lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng vậy. Lâm Xuân Chu lần đầu tiên nhìn thấy y để lộ một mặt như vậy, quả thực không biết làm thế nào mà hành động.
“Tôi đưa cậu ra ngoài nhé?” Lâm Xuân Chu thấy y không phản ứng, sợ y không nghe thấy, ghé sát vào nói lại lần nữa.
Tình trạng lúc này của Hàn Chương chắc chắn không thích hợp để ở lại trong trận. Phản ứng của y quá nghiêm trọng, vốn dĩ hoạt động hôm nay y không nên tham gia.
“Không sao, ông đây vẫn còn chơi được nhá.” Trên lông mi Hàn Chương toàn là mồ hôi, “Tôi còn chưa… đại sát tứ phương đâu nhá!”
Lâm Xuân Chu nhíu mày: “Cậu không cần dùng cách này để khẳng định bản thân.”
Riêng hôm nay anh không đeo kính mắt, lúc nói chuyện cau mày như thế thì lại mang loại hương vị đặc biệt thanh lãnh*.
* Tớ không biết nên dùng từ gì để nó giữ được trọn nghĩa của từ này nên giữ nguyên nhé, đại khái ý bảo anh Chu lúc không đeo kính mà cau mày thì hơi lạnh lùng ý.
Nội tâm Hàn Chương bị dày vò hết lần này tới lần khác như xiên thịt quay vậy mà bị sự thanh lãnh ấy làm cho an ủi phần nào, càng thôi thúc y muốn thở dài một tiếng.
Giữa lúc bọn họ đang nói chuyện, thành viên có tiếng của đội xanh lục tìm được góc xó nơi mà bọn họ đang ẩn nấp, chuẩn bị bắn một phát sang đây. Lâm Xuân Chu trước một bước thấy được, lôi kéo Hàn Chương mau lẹ tránh thoát, nâng tay bắn một phát súng, xử lí ngược lại đối phương.
Lâm Xuân Chu nắm tay Hàn Chương, nhanh chóng tìm được bunker để ngồi xổm xuống ẩn nấp.
“Kỹ thuật bắn rất tốt đó.” Hàn Chương bây giờ có lẽ đã lấy lại được tinh thần, biểu cảm trên mặt không còn dọa người như trước nữa, thậm chí còn hiện ra ý cười.
Lâm Xuân Chu nói: “Hàn Sơn nói thuật bắn súng của cậu cũng rất tốt.”
Hàn Chương ở sau bunker hơi lộ ra nửa cái đầu, nhanh chóng mạnh mẽ chuẩn xác kết liễu một người của đội xanh lục đang chuẩn bị tới gần chỗ góc của bọn họ.
Bắn xong phát súng, y tựa lên bunker, hướng Lâm Xuân Chu cười đắc ý: “Thằng nhóc nói đúng đó.”
Lâm Xuân Chu nhìn y như vậy chắc chắn sẽ không chịu rời trận, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy cậu yểm trợ tôi. Chúng ta phối hợp với nhau, đem đội xanh lục giết đến cả manh giáp cũng không còn!”
Hàn Chương hạ ánh nhìn chăm chú lên người anh rồi chậm rãi gật gật đầu, thề trong lòng rằng cho dù máu chảy thành sông cũng phải chống đỡ đến cùng, không thể để cho Lâm Xuân Chu coi thường.
Vì để chứng tỏ mình không có vấn đề gì, y còn bỉ ổi nói một câu: “Yên tâm, phía sau anh cứ giao cho tôi.”
Lâm Xuân Chu đang lao ra lúc nghe thấy câu đấy suýt chút nữa đã trẹo chân.
Hàn Sơn hoàn toàn không biết tình huống bên kia của anh mình, bởi vì nhóc tự thấy bản thân mình còn khó bảo toàn đây này, rơi vào khổ chiến đấy.
Mới bắt đầu chưa được mười phút, lại một lần nữa gặp phải phục kích của tên chân dài.
Người khác không giết lại cứ giết cậu nhóc, giết chết xong lại đăm đăm theo dõi, có phải đang đùa không vậy hả? Có bệnh hả trời! Hàn Sơn uất ức lắm rồi đấy, hận không thể buộc bao thuốc nổ cùng đối phương đồng quy vu tận luôn á.
Tên chân dài có phải bị bệnh thần kinh hay không thì không biết, dù sao đối với hắn chơi như vậy rất vui đó. Nhìn thấy Hàn Sơn cứ uổng phí sức lực chạy quanh co trong mê cung để trốn khiến cho hắn có một loại cảm giác như đang chơi đùa với chú gà con cho tới chết, có thể nói là vô cùng hưởng thụ.
“Đồ biến thái!!”Hàn Sơn cứ chạy loạn, vừa chạy vừa kêu.
Cứ như thế chạy tới hết trận, việc chạy trốn khiến cậu nhóc mệt chết đi được phải thở hồng hộc, eo nhỏ vì chạy mà cứ như sắp bị chặt đứt luôn rồi. Ôm tâm lý may mắn nhìn lại phía sau, kết quả vẫn thế!
Trận thứ hai của cậu nhóc chỉ có chạy, chạy và chạy mà thôi, lúc kết thúc cảm giác chính mình giống như vừa mới chạy marathon xong, khỏi phải nói là có bao nhiêu mệt mỏi.
Mọi người trở lại phòng nghỉ, đầu tiên là ngẩng đầu xem tỉ số trên màn hình.
Đội xanh lục suýt thắng, rốt cục hòa nhau một trận. Mọi người cực cao hứng nhưng cũng không tránh khỏi việc thở phào nhẹ nhõm.
Lại nhìn vào bảng xếp hạng cá nhân của đội xanh lam, trận thứ hai thứ hạng thay đổi rất lớn. Thứ nhất thành Cao Viễn, Lâm Xuân Chu xuống thứ hai, hạng ba tư không đổi, hạng năm biến thành Hàn Chương, bốn cô sinh viên lần lượt xếp hạng sáu bảy tám chín, mà Hàn Sơn lại ở hạng thứ mười, nằm chót bảng.
“Hạng mười! Hàn Sơn mày làm sao đấy, ngủ gà ngủ gật ở cái xó nào vậy hả?” Cao Viễn vỗ lưng Hàn Sơn, tiến đến gần cậu nhỏ giọng nói bên tai, “Mày không phải đang muốn cho Đường Tinh Nhi thấy khí phách đàn ông của mày à? Trong trận mày làm cái quái gì thế?”
Hàn Sơn có nỗi khổ riêng mà, tao đang làm gì á hả? Tao đang trốn biến thái đó!
Cậu nhóc thực sự kể về nỗi cay đắng của mình, nào là bạn bè mà vô lương tâm, không phải là lo cho bản thân thì cũng là niềm nở chăm sóc cho mấy cô gái, ngay cả anh nhóc toàn bộ hành trình cũng không thấy bóng người. Rốt cục có người nào quan tâm tới nhóc không vậy hả!
Hàn Chương ở bên kia từ lúc rời khỏi sân bãi tối om kia thì lại muốn đi nhà vệ sinh hút một điếu thuốc, Lâm Xuân Chu lo lắng y đi một mình, cũng đi theo.
“Anh sợ tôi ngất ở trong WC đó hở?” Hàn Chương nói thì nói vậy nhưng không có đuổi anh trở về.
Rất nhanh đã tới cửa nhà vệ sinh, y vẫn cứ mãi để ý tới Lâm Xuân Chu đang đi phía sau, suýt chút nữa đâm sầm vào người cũng vừa từ bên trong đi ra.
“Xin lỗi…” Y sửng sốt, “Kiểm sát viên Hạ?” Bỗng nhiên mắt nhìn thấy trang phục mặc hằng ngày của Hạ Chi Quân, Hàn Chương thiếu chút nữa đã không nhận ra.
“… Hàn cảnh quan, Lâm tiên sinh?” Hạ Chi Quân rõ ràng cũng bị sự trùng hợp này làm cho kinh ngạc, “Các cậu cũng tới đây chơi live-action CS à?”
Lâm Xuân Chu gật đầu: “Đội xanh lam.”
Hạ Chi Quân nhíu mày: “Thật khéo, tôi ở đội xanh lục.”
Hoàn chương 10.