Đại hung?” Xoát một cái sắc mặt ông trắng bệch, người đàn ông vẫn luôn nho nhã tự kiềm chế được, lúc này môi lại có chút run run, cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Thược, lẩm bẩm nói, “Làm sao có thể là đại hung chi sổ… Chẳng lẽ trời muốn diệt tập đoàn Lý thị ta?”
Khi Lý Bá Nguyên ở Hong Kong cũng đã tìm người bói toán qua, có điều khi đó bói ông muốn hỏi lập con trưởng lên thì cát hung như thế nào. Kết quả biểu hiện, trong cát có hung, tức là, mặt ngoài thoạt nhìn an ổn, bên trong lại không hề ổn, xu thế tập đoàn trong tương lai cũng không tốt. Nhưng mà đứa con thứ hai của ông lại quá tự phụ, con thứ ba quả thực chính là tên không học vấn không nghề nghiệp quần áo lụa là, cũng không là người chọn thừa kế tốt nhất, bởi vậy, ông mới đặt tâm tư trên đám con cháu trong nhà. Lại không ngờ rằng, đứa cháu mà ông coi trọng nhất – Lý Khanh Vũ, kết quả bói được lại là đại hung?
Hạ Thược thấy vẻ mặt Lý Bá Nguyên bi thương, không khỏi thở dài trong lòng. Lúc này, ông không còn là lão tướng hô phong hoán vũ trên thương trường nữa, chẳng qua chỉ là một ông lão đã làm lụng vất vả vì đời sau mà thôi. Tuy nói nhà cao cửa rộng thân tình nhạt, nhưng giờ này khắc này, ông lão quả thật là chân tình.
Từ Hạ Thược sau khi quen với năng lực của Thiên Nhãn, mấy năm qua cũng rất ít vận dụng nó đi nhìn tương lai của một người, bởi vì càng tiếp xúc lâu với Huyền Học dịch lý, càng thấy được nhân sinh vô thường. Vận mệnh của một người cũng không phải chỉ trông mong vào ý trời, ngày nào đó gặp được hai người khác nhau gặp phải cùng một việc, làm việc thiện hay làm việc ác, đều tạo thành nhân quả khác nhau, dựa vào đó mà quỹ tích vận mệnh của mình cũng phải thay đổi. Đây là cái gọi là vô thường.
Cho nên, Hạ Thược mấy năm nay, rất ít dùng Thiên Nhãn để biết trước một chuyện thật lâu sau đó, nếu cô có xem cũng chỉ là xem chuyện gần nhất mà thôi.
Nhưng lúc này thấy vẻ mặt thê lương của Lý Bá Nguyên, cô không khỏi động lòng trắc ẩn chi tâm, lúc này mới vận dụng Thiên Nhãn, nhìn giúp hắn chuyện xảy ra vài năm sau
Vài hình ảnh hiện lên, cô không khỏi nhíu mày, hỏi: “Bác Lý, cháu trai Lý Khanh Vũ của bác năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lý Bá Nguyên sửng sốt, từ trong đau thương ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút không tập trung, “Năm nay, Khanh Vũ hai mươi tuổi, đang đi học ở nước Mỹ”.
Hạ Thược cụp mắt, vừa rồi cô mở Thiên Nhãn đã thấy dáng vẻ Lý Khanh Vũ thoạt nhìn như là hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nói như vậy, hẳn là chuyện của ba năm sau. Sở dĩ cô biết đó là Lý Khanh Vũ, là vì cô đã thấy được một cuộc bắt cóc đẫm máu, sau đó trên mặt báo lại đăng: Người thừa kế tập đoàn công nghiệp Gia Huy, Lý Khanh Vũ bị bắt cóc chết thảm. Phía dưới lại viết giới thiệu về Lý Khanh Vũ cùng tuổi tác.
Hạ Thược cúi đầu suy nghĩ, lại không phát hiện, trong thư phòng im ắng, Lý Bá Nguyên mang theo mong mỏi nhìn cô, Đường Tôn Bá cũng khó hiểu nhìn về phía cô, hai người cũng không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy.
“Bác Lý, tuy nói việc nhà sớm giải quyết so với giải quyết trễ tốt hơn, nhưng việc này nếu là đại hung chi sổ, cháu đề nghị bác vẫn là trễ một chút giải quyết có vẻ tốt hơn. Quẻ đại hung này cũng không phải là ứng ở trên công ty của bác, mà là ứng ở trên người cháu trai của bác”. Một lát sau, Hạ Thược mới ngẩng đầu lên nói.
Lý Bá Nguyên cùng Đường Tôn Bá đều kinh sợ.
“Cái gì? Ứng trên người Khanh Vũ? !”
“Hả? Tiểu Thược tử, việc này con nhìn từ quẻ ra sao?” Đường Tôn Bá vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt sáng quắc lộ ra tinh quang.
Hạ Thược biết nhất định là sư phụ sẽ vặn hỏi, cho nên cô đã sớm nghĩ cách ứng đối, quyết đoán lắc đầu nói: “Không phải là từ trên quẻ tượng, mà là suy đoán ra”.
“Suy đoán?”
“Dạ, sư phụ người ngẫm lại xem, bác Lý là lão tướng trên thương trường, người thừa kế mà bác ấy nhìn trúng, ánh mắt chắc chắn là không sai. Vậy tức là, nếu cháu trai của bác ấy là người thừa kế, phương diện năng lực không có vấn đề gì. Nếu về phương diện sinh tồn của công ty không có vấn đề gì, quẻ đại hung này có thể ứng ở nơi nào được nữa chứ? Đương nhiên là trên người thân của bác ấy rồi. Nếu như người đã không còn, hiển nhiên công ty cũng không thể nào mà tốt được”.
Loại chuyện này ở cửa nhà giàu không hề thiếu, Hạ Thược tin tưởng, Lý Bá Nguyên có thể hiểu được ý của cô là gì.
Quả nhiên, sắc mặt ông biến đổi mấy lần, trong mắt lại lộ ra vẻ đau thương.
Đường Tôn Bá hình như cũng đã chấp nhận suy đoán này, gật đầu nói: “Khoan hãy nói, suy đoán này thực là có đạo lý. Ha ha, trách không được tổ sư đã nói, xem bói tinh chuẩn không nhất định đã là quẻ sư giỏi, có thể giải quẻ mới thực sự là quẻ sư giỏi. Xem ra trong bói toán quẻ thuật, tiểu nha đầu con có thiên phú hơn sư phụ rồi!”
Hạ Thược cười cười, có chút chột dạ, cô đó là có được Thiên Nhãn, luận giải quẻ, trên đời này không phải là không có ai có thể lợi hại hơn so với mình sao?
“Bác Lý, bác không cần quá bi quan. Trên đời đã có đạo bói toán quẻ thuật, có thể biết trước cát hung, tất nhiên là có thể tìm được cách giải quyết trước rồi. Quẻ đại hung kia ứng ở ba năm sau, vẫn còn có thời gian. Nếu bác đã là bạn cũ của sư phụ, ba năm sau cháu sẽ đến Hong Kong, để xem có thể hóa giải kiếp nạn này được hay không”.
Lời nói bất ngờ này, làm cho động tác vuốt râu của Đường Tôn Bá dừng lại một chút, nơi đáy mắt lập tức lộ ra vẻ ngưng trọng. Bởi vì ông biết, ở Hong Kong có một đại địch của mình…
Lý Bá Nguyên đáy mắt cũng hiện lên sinh cơ, tiếp theo lại là vẻ kích động cùng vui sướng, bất ngờ nắm lấy tay Hạ Thược, suýt nữa nước mắt tuôn đầy mặt, “Ai nha, là thật sao, thật sự sao… Nếu thực sự là như vậy, bác không biết thế nào để cảm ơn cháu nữa!”
Lúc này, Lý Bá Nguyên đã hoàn toàn không coi Hạ Thược là một đứa nhỏ, cô nói chuyện có lý lại thuyết phục, lại trầm ổn lạnh nhạt, mặc dù Lý Bá Nguyên cảm thấy có chút quái dị, nhưng cuối cùng lại xem Hạ Thược là đệ tử của Đường Tôn Bá mà không nghĩ gì nữa. Dù sao học tập huyền học dịch lý, sớm đã biết nhân sinh vô thường, tuổi không lớn nhưng lại có tính tình như vậy cũng là thực bình thường. Không nói đâu xa, ngay cả đứa cháu trai Khanh Vũ của ông khi ở tuổi như cô không phải cũng như ông cụ non sao?
Hơn nữa, thấy Hạ Thược mới từng đây tuổi đã có tu vi như vậy, ba năm sau, còn không lợi hại hơn sao? Đến lúc đó nếu cô đã nguyện ý ra tay, một kiếp này không chừng là có thể thật sự tránh thoát được!
Lý Bá Nguyên kích động không lời nào có thể diễn tả được, liền nói ba năm sau sẽ phái người đón Hạ Thược đến Hong Kong .
Đường Tôn Bá nghe vậy vẻ mặt hơi né tránh, xem ra trong vòng ba năm sắp tới ông phải quay lại Hong Kong, trước tiên phải thanh lý môn hộ mới được. Bảy năm trước người kia đả thương ông, ông cũng sẽ không để cho hắn ta có cơ hội gây thương tổn cho đồ nhi của mình!
“Bác Lý, bác là bạn cũ của sư phụ, mấy năm nay sư phụ vẫn tĩnh dưỡng trên núi, cho tới bây giờ cháu cũng chưa thấy ai đến thăm thầy. Nếu hôm nay đã gặp lại, chuyện của bác tất nhiên là cháu sẽ giúp một tay.” Hạ Thược nói, lời này cũng là xuất phát từ tấm lòng.
“Được được được!” Lý Bá Nguyên cảm động gật gật đầu, hình như là nghĩ tới điều gì đó, “Cháu xem xem, vui mừng quá mà quên mất tiền xem quẻ! Đúng đúng đúng, tiền xem quẻ!”
Nói xong, Lý Bá Nguyên liền lấy một tấm chi phiếu bên người ra, viết vào đó một con số đưa cho Hạ Thược.
Hạ Thược vừa nhận lấy, vẻ mặt thì vẫn bình tĩnh như vậy, nội tâm cũng là hung hăng gào thét.
Một trăm vạn… Đô la.
~ Hết chương 26 ~