Tán cậu ấy? Như thế có hơi sớm quá không? Nói đi cũng phải nói lại bọn họ mới quen biết nhau hơn một tháng thôi mà.
Cậu ấy hiện tại chưa có cảm giác gì với hắn cả, hơn nữa trong mắt cậu ấy hắn là người thế nào? Không được, phải nghĩ cách theo đuổi cậu ấy.
Phong Túc vừa đi vứt rác trở về thì nhìn thấy Trì Hạc đang ngồi ở bàn học nghiêm túc viết viết cái gì đó.
Thật là, lại đang giải đề sao? Sao cậu lại dính vào con người cuồng học tập như này chứ?
"Tôi ngủ một lát, nếu không có gì quan trọng thì đừng gọi tôi dậy."
Không chờ Trì Hạc đáp ứng cậu đã leo lên giường, kéo chăn nằm ngủ rồi.
Trì Hạc nhìn thấy cậu như thế có chút bất lực, con người này quá vô tư so với vẻ ngoài rồi.
Làm sao hắn có thể tán tỉnh được đây?
Trì Hạc nhẹ nhàng ngồi bên mép giường của Phong Túc, cậu ấy ngủ nhìn ngoan thật, khác hẳn với cái bộ dạng nhiều chuyện hay dính vào phiền phức kia.
Tuy nhiên lại rất đáng yêu, hắn bây giờ không còn để tâm quá nữa rồi.
Cộc cộc.
Trì Hạc nghe thấy tiếng gõ cửa thì đứng dậy, động tác di chuyển nhẹ nhàng để không đánh thức người đang ngủ trên giường.
Vừa mở cửa ra đã thấy bên ngoài là một kẻ nhiều chuyện rồi, thậm chí đối phương còn không thèm mở mắt nhìn xem là ai đang mở cửa nữa.
"Trì Hạc, cậu quá đáng.
Rõ ràng trước đó bảo không thích Phong Túc cơ mà, sao bây giờ cậu lại thân với cậu ta hơn tôi thế? Quá đáng..."
"Im miệng." Trì Hạc không nghe thêm được nữa, ra khỏi phòng đóng cửa vào, không thể để Phong Túc tỉnh dậy được.
Diệp Thiên Nam nghe cái giọng xa lạ nhưng cái khí thế trong câu nói lại vô cùng quen thuộc thì có hơi giật mình.
Đù mẹ, tại sao Phong Túc lại ở trong phòng Trì Hạc? Diệp Thiên Nam run rẩy chỉ tay về phía cửa phòng sau đó chỉ tay vào Trì Hạc.
"Cậu...!không lẽ, hai người sống chung rồi?"
Trì Hạc:?
Đây là cái lý luận ngớ ngẩn gì thế?
"Không phải, đừng nói lung tung."
Diệp Thiên Nam cảm thấy cậu ta bị Trì Hạc bỏ rơi thật rồi, nhưng mà với cương vị là anh em tốt của cậu ấy.
Hình như cậu phát hiện ra bí mật của hai người này rồi, đây là yêu đương lén lút đấy, còn vi phạm nội quy nữa chứ.
"Không đùa nữa, đây là đề cương ôn tập cho kỳ thi tới.
Cậu đưa cho Trì Hạc giúp tôi.
Hai cậu cho dù ở chung thì cũng phải chú ý quản lý kí túc một chút.
Không thì toi đời ngay đấy."
Trì Hạc nhận lấy xấp đề cương, nhìn theo Diệp Thiên Nam.
Hình như cậu ấy hiểu lầm thật rồi, tuy hắn có ý với Phong Túc thật đấy.
Nhưng căn bản đối phương là đồ ngốc về phương diện tình yêu.
Còn quá vô tư nữa chứ, điều này khiến hắn hơi không biết làm sao.
Hắn đi vào phòng đặt xấp đề lên bàn, ngồi trên ghế nhìn người đang nằm ngủ trước mắt.
Hơi thở của cậu ấy nhỏ quá, nếu không quan sát kỹ thì sẽ không nhận ra được.
Cũng may, không nhỏ đến mức giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cầm điện thoại trên tay, thật muốn chụp ảnh Phong Túc khi ngủ, nhưng mà bây giờ hai người họ đang hoán đổi cái này khó quá đi.
Phải rồi, cái mặt dây chuyền kia.
Mẹ mình bảo là đi chùa cầu duyên nên nhận được.
Chắc phải hỏi mẹ mới được, nhưng mà cũng hơi khó.
Về phòng tắm trước đã, dù sao quần áo cũng vẫn còn ở phòng Phong Túc.
Trì Hạc về phòng lấy quần áo đi tắm, đột nhiên có thứ gì đó rơi ra từ góc trong cùng của tủ quần áo.
Hắn hiếu kỳ cầm lên nhìn một cái, cái này tuy là móc khoá nhưng mặt dây này thật sự là giống của hắn.
Nếu như thế thì, chúng có liên quan đến nhau.
Lát nữa hỏi cậu ấy vậy.
Phong Túc ngủ một mạch từ sáng đến tận lúc mặt trời xuống núi.
Ngủ quá nhiều giờ nên khiến cậu có chút mệt mỏi, uể oải, nằm lâu như thế không mỏi cũng khó lắm.
Nhưng mà tại sao Trì Hạc không gọi cậu dậy chứ?
"Dậy rồi à? Tôi mua cho cậu cơm tối rồi đây.
Ăn chút đi." Trì Hạc mở cửa đi vào phòng, nhìn thấy Phong Túc đang vươn vai giãn cơ thì đặt đồ ăn lên bàn.
Phong Túc ngửi thấy mùi đồ ăn khá thơm nên lập tức xuống giường ngồi lên ghế: "Vừa kịp lúc, tôi cũng hơi đói."
"À phải rồi, tôi thấy cái này trong tủ quần áo của cậu.
Nó khá giống với mặt dây chuyền của tôi.
Làm sao cậu có cái này thế?" Trì Hạc đặt cái móc khoá lên trên bàn cho Phong Túc nhìn thử.
Phong Túc buông đũa xuống, cầm móc khoá lên nhìn ngắm một hồi: "À, tôi được một bà lão tặng đấy.
Hình như là trước khai giảng mấy hôm, tôi có dẫn bà ấy qua đường sau đó bà ấy tặng tôi cái này.
Lúc đó tôi cảm thấy nó quá xấu nên ném nó vào xó xỉnh nào ấy."
Trì Hạc nhìn cái móc khoá một cái, đồng cảm với Phong Túc.
Đúng là xấu thật.
"Tôi hỏi mẹ tôi rồi.
Bà ấy bảo là xin từ chùa cầu duyên, cái thứ này có thể giúp tôi gặp được duyên tiền định.
Bà ấy luôn ép tôi đeo nó, nghe nói là linh nghiệm lắm." Trì Hạc nghiêm túc thuật lại lời mẹ hắn nói qua điện thoại.
Duyên tiền định? Bây giờ vẫn còn người tin vào điều đó sao? Phong Túc dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trì Hạc, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
"Cậu gặp được chưa? Duyên tiền định của cậu."
Trì Hạc ngẩn ra nhìn Phong Túc, hắn gặp được chưa nhỉ? Ban đầu hắn không vì điều gì mà đến Đào Niên cả, cũng không ấp ủ bất cứ điều gì ở đây.
Nhưng hình như hắn gặp được rồi, gặp được người khiến cuộc sống học đường của hắn có màu có sắc.
"Gặp được rồi."
"Ai thế?" Phong Túc không kìm được tò mò mà hỏi hắn.
"Sau này sẽ nói cậu biết." Trì Hạc phì cười một cái, thần thần bí bí giấu giếm.
Phong Túc quả thật rất tò mò, nếu là người Trì Hạc thích cậu có thể giúp đối phương đấy.
Dù sao tài ăn nói của cậu cũng không phải là vô dụng đâu..