Phong Thần Thời 4.0

Chương 6: Bái sư.




Bay đi một hồi lâu trên không trung để xả hết đi những cảm xúc còn tồn đọng lại trong lòng mình nhưng nghĩ lại hắn - Vĩ Thành liền bỏ mặc tất cả mà đi cả đêm để xả nỗi đau thầm kín....Sau một đêm bung xoã, lúc này trời đã tờ mờ sáng và Vĩ Thành cũng đã trở về đạo quán thì cũng đúng lúc bầu trời đã sáng tỏ và hắn cũng không còn nhìn thấy lão thổ địa vì hắn biết lão ta còn công việc hệ trọng trong người nên lão cũng đã đi còn Hoàng đại tiên cũng đã tỉnh rượu, ngay lập tức hắn nói cho lão về kết quả:

-Thưa sư phụ, con đã giết tên thi ma đó, ba sư đệ vẫn bình an. Chỉ có điều trong người của bọn chúng đã dính thi khí vô cùng nặng, con nghĩ đã tới lúc thầy đi thu chúng làm đệ tử rồi ạ!!!

Lão chỉ đáp gọn:

-Ta biết rồi.!!!!

Vĩ Thành chắp tay rồi xin phép lão:

-Vậy thưa sư phụ con xin phép về phòng mình để tu luyện thêm.

Lão nhìn Vĩ Thành một lúc lâu rồi nói:

-Có vẻ như con đã đạt tới cảnh giới Vô Cực rồi nhỉ, như vậy là hơn ta rồi đó!!! Khá lắm, khá lắm. (cười lớn)

Vĩ Thành nghe được thì hắn cũng nán lại rồi nhẹ gật đầu:

-Vâng!!! Con cũng biết như vậy.

Hoàng đại tiên gật đầu và nói trong thần thức:

-"Con đã vất vả rồi, đi nghỉ đi và thay ta trông coi đạo quán. Ta sẽ đi tìm Nhị Phú"

Vĩ Thành đáp lại:

-"Sư phụ và sư huynh đi thong thả"

Vĩ Thành sau đó chắp tay một lần nữa để bái biệt sư phụ đang định đi thì Hoàng đại tiên như trêu ngươi hắn, lão lại một lần nữa gọi hắn đứng lại:

-Con ngồi xuống đi đã, ta có chuyện muốn nói với con.

Vĩ Thành biết lão đang trêu mình, nếu như là kẻ khác mà gọi hắn như vậy thì chắc chắn hắn sẽ tặng cho kẻ đó một đòn uy lực từ huyết long côn:

-Sư phụ có gì chỉ bảo ạ?

Hoàng đại tiên cười và lão như nhìn thấu tâm can của hắn:

-Ta biết con khi nhìn thấy sự ấm áp của tình thân của ba vị sư đệ, ta nghĩ con không nên suy nghĩ nhiều. Ai cũng có nguồn gốc của mình, ta tin rồi con cũng sẽ tìm lại được cha mẹ thôi!!!!

Vĩ Thành gật đầu:

-Đa tạ sư phụ đã an ủi đệ tử!!!!

Hoàng đại tiên cười tiếp:

-Lại nói thêm, con chắc vẫn nhớ tới công chúa của Cửu Tinh giới. Con bé ấy tên gì nhỉ à....à....là Nhật Lệ có phải không à ừ đúng rồi. Con bé đó tốt đấy, cấp bậc cảnh giới cũng có vẻ tốt lắm, có khi nó chỉ còn kém con một hai bậc gì đó thôi à, hãy trân trọng nó và nhanh chóng có cháu cho ta. Thôi con hãy về phòng đi.

Lần này biết là lão đã nói hết, Vĩ Thành đứng dậy rồi tạm biệt lão:

-Vâng!!! Thưa sư phụ con đi về phòng!!!!

Hoàng đại tiên dứt lời rồi nhìn theo bóng lưng của Vĩ Thành rồi nói nhỏ cho mình lão nghe thấy:

-Con sẽ vất vả đó!!! Hãy cố gắng lên....

Tối đêm muộn hôm đó, sau khi lão ghi chép xong một số thứ để giao lại cho tên đệ tử ngoại môn trông coi đạo quán và sau khi đưa lại và dặn dò kỹ tên đệ tử ngoại môn rồi sau đó lão giơ hồ lô lên mà tu liền ừng ực hai ba hớp rượu trong hồ lô đại năng rồi sau đó cảm thấy sảng khoái, lão mới phất tay áo rồi bước ra sân sau, lão vươn vai một cái sảng khoái rồi sau đó lão bay đi đâu đó mà tên đệ tử ngoại môn này không biết được.

---------------------

Trong đêm tối tầm đó đang là tầm 3 giờ, 3 rưỡi sáng, đèn đường trên những con phố lớn tuy vẫn đang bật nhưng với sự im lặng của màn đêm đen thì dù có ánh sáng của đèn điện thì vẫn chỉ là một khoảng im ắng tĩnh lặng. Mọi nhà dân trong cả khu phố đều đã tối lửa tắt đèn cả khu phố nhưng duy chỉ có ngoại lệ là ở phía ngôi nhà số 4 đường Chen Yua Ling vẫn còn đang sáng đèn. Nếu như là người thập phương tới đây thì nhìn vào ngôi nhà sẽ tạo cho cảm giác rờn rợn người, sởn gai ốc nhưng chỉ sao một thời gian thì những người dân xung quanh ban đầu cũng có cảm giác như vậy nhưng rồi dần dà cũng quen và lại còn hay tới chơi và hỏi thăm vì họ đã biết rằng đó chính là cửa hàng vàng mã và quan tài của một thầy phong thủy nổi tiếng nhất vùng này - Hà Nhị Phú, người xung quanh vẫn hay gọi vui là Lão Hà hay Lão Phú nhưng chủ yếu họ đều gọi lão là Lão Hà. Lại nói lại về Lão Hà, lão là một người đàn ông trung tuổi, cao tầm 1m70, có quả bụng bia, nước da hơi ngăm nâu, độ tuổi tầm 50-55. Nhưng không một ai biết rằng lão năm nay cũng đã sống gần 700 năm tuổi. Hiện tại, ở trước cửa nhà Lão Hà, có một ông lão tầm 80 đến 90 tuổi đang đứng và trên khuôn mặt lão thì râu tóc đã bạc trắng đang bay phất phơ trong làn gió đêm, tay phải lão chống xuống đất một cây gậy gỗ, tay trái lão cầm một hồ lô rượu, dáng người phải nói là lôi thôi lếch thếch như một lão ăn mày đầu đường xó chợ. Lão già đó liên tục gõ cành cạch vào cánh cửa trước ngôi nhà số 4 và nó đã làm cho người bên trong nhà vô cùng khó chịu và một số nhà xung nghe thấy cũng bật đèn lên xem là ai mà giờ này lại không cho ai ngủ. Đến lúc lão Hà hùng hổ đi ra mở cửa và đang định chửi bới thì lão sững người một lúc rồi vô cùng phấn khởi và nói to với cái giọng khàn khàn như chưa bao giờ được gọi mẹ một tiếng vậy.....

-Aya!!!! Sư phụ, sư phụ đã đến đây với đệ tử, đệ tử lại không đón tiếp chu đáo mong sư phụ thứ tội ạ!!!!

Đúng vậy lão già đứng trước của đó không ai khác chính là Hoàng Quy lão nhân. Lão bước vào trong nhà lão Hà rồi nói:

-Phú nhi hơn 30 năm rồi ta chưa gặp con, trông con vẫn vậy, chỉ có già hơn một chút thôi....

Lão Hà đáp:

-Aya!!!! Sư phụ à con thì vẫn vậy, có lẽ người không tới chỗ con để chơi đâu nhỉ. Hay là sư phụ ở lại chỗ con vài hôm để con dẫn người đi spa, đi ăn pạt ty rồi đi xông hơi à!!!! Con sẽ biến sư phụ thành người thời đại này á....

Không để cho tên đệ tử nói hết câu, Hoàng đại tiên nói:

-Spa, mát xa là cái mẹ giề!!!! Ta đây đường đường là một đại tiên tại sao lại đi tới những nơi không sạch sẽ đó. Aya nếu mà ta có đi với ngươi thì ngươi phải chọn cho ta một cô em nào đó chân dài và xinh xinh vào à nha.

Lão Hà nghe xong thì hắn cũng gật đầu lia lịa. Hoàng đại tiên sau đó lại nói tiếp:

-Nhưng mà cái đó để sau đi. Hơn 30 năm trước ta đã dặn là sẽ đi tìm con, con còn nhớ ta đã dặn gì không, dạo này ta già rồi nên đầu óc cũng mau quên.

Lão Hà đính chính lại:.

-Sư phụ à, thực ra thầy có dặn con vào 18 năm trước để con giúp nhị sư đệ Vĩ Thành và bây giờ chắc sư phụ đến là để giúp ba tiểu sư đệ nữa phải không à. Con sẽ thay sư phụ dậy cho chúng y thuật và phong thủy, aya còn phép thiên cang địa sát thì do Vĩ Thành dậy à, còn người cần chỉ điểm cho chúng thôi à.

Hoàng đại tiên gật đầu:

-Ta sẽ dạy chúng tất cả, con và Vĩ Thành sẽ thay ta chỉ điểm chúng à!!! Chúng có vẻ như lại là một thiên tài trong các thiên tài cũng giống như Vĩ Thành nhưng có một điều đặc biệt!!!!

Hà Nhị Phú tò mò:

-Là gì vậy sư phụ???

Hoàng đại tiên cười:

-Một trong ba đứa nó là người nước Nam!!!

Hà Nhị Phú đăm chiêu:

-Vậy bây giờ ở nơi đó là Việt Nam, mà con thấy người Việt Nam cũng khá thông minh. Nếu đã như vậy thì ba đứa chúng nó cũng dễ đào tạo thôi sư phụ à. Con chỉ lo rằng chúng lại có tư chất ngu dốt như con thôi à sư phụ à!!!

Hoàng đại tiên gật gù, rồi lão ngáp dài một cái:

-Aya!!! Muộn rồi à, đi nghỉ đi, sáng mai ta và con sẽ đi hút thi khí cho chúng à!!!!!

Hà Nhị Phú liền đáp ứng rồi hắn cũng sắp xếp cho sư phụ một phòng riêng để ngủ tạm.....9h30p sáng ngày hôm sau, lão Hà hỏi Hoàng đại tiên:

-Sư phụ à, bây giờ chúng ta sẽ đi tới nhà chúng, mà sư phụ có biết chúng đang ở đâu không à????

Hoàng đại tiên nói:

-Bây giờ chúng ta sẽ phi hành tới a Hà Nam à!!!!

Lão Hà giật mình:

-Aya sư phụ à, thầy trò ta không nên phi hành suốt à, con nói sư phụ nghe này a, bây giờ là thế kỷ 21 rồi á, nên con xin mời thầy đi máy bay a, chứ chúng ta phi hành suốt nên cũng phải đổi gió chứ a....

Hoàng đại tiên vẫn tưng tửng.

-Máy bay hả, ta nói cho nhà ngươi biết a. Chúng ta là những bậc tu tiên giả có mặt mũi trên thiên đình nên ta.......ta cũng muốn có lần đầu tiên đi thử máy bay à, ngươi đặt vé đi ta cũng phải đi thử chút à.....nhớ đặt cho ta một cô em cái gì mà à tiếp viên hàng không phải thật ngon nghẻ để phục vụ ta à nha!!!

Lão Hà cũng cạn lời, lão nói::

-Sư phụ à, người đạo pháp thông thiên người nên biến thành một tên bạch công tử á để lên máy bay cho người khác đỡ hiểu lầm á, chứ mà người mà ở trong bộ dạng lôi thôi như thế này á,người nên.........

****************


1 GIỜ ĐỒNG HỒ SAU

Hoàng đại tiên sau khi xuống máy bay thì lão có vẻ như sung sức lắm....

-Aya Phú nhi à, ta cũng già rồi mà chưa được đi máy bay lần nào, đây là lần đầu tiên, hây chắc hẳn nhân gian bây giờ nhiều cái hay ho lắm. Con hãy kiếm thêm cho ta cái gì đó hay ho như cô kia nương trên máy bay á nha!!! (Cười sảng khoái)

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Tại một ngôi nhà khá lớn ở Hà Nam....

Bên trong, Doãn Minh thở dài......

-2 tháng rồi mà Tuấn nhi nó vẫn chưa tỉnh lại. Ta đã tìm đủ thầy thuốc, bác sỹ giỏi rồi mà vẫn.....aya....

Huyền Chân cùng với vẻ mệt mỏi....

-Giá như có thể đánh đổi gì cho con, em cũng cam lòng. Sống với nhau 25 năm chúng ta đã mất đi quá nhiều thời gian vào công việc....em.....Nếu con có mệnh hệ gì chắc em không thiết sống nữa (nức nở)....

Doãn Minh an ủi....

-Em đừng buồn, Doãn Tuấn của chúng ta là một đứa mạnh mẽ, anh tin là Tuấn nhi sẽ hồi phục thôi mà.

Đúng lúc này, ngoài con phố gần Doãn gia, một người trung niên và một lão đầu đi qua. Hắn có vẻ như là chỉ vô tình và có ý như bất cần đời. Cả hai người bỗng dừng lại trước cửa Doãn gia và bấm chuông như tình cờ.

-Gia chủ, xin hỏi có nhà không????

Doãn Minh ra cổng và hỏi...

-Xin hỏi hai vị tìm ai ạ???

Lão Hà trả lời:

-À 2 thầy trò chúng tôi từ Nam Kinh tới Hà Nam tìm người thân, nhưng vì đường xá xa xôi mà tiền bạc thì chúng tôi cũng chủ quan mang theo bên người ít nên không thể thuê nhà nghỉ theo đúng kế hoạch. Nên kính mong gia chủ cho thầy trò hai người chúng tôi ở qua đêm và một bữa cơm nhạt. Sang ngày hôm sau chúng tôi xin đi sớm, tiền bạc bao nhiêu thì chúng tôi sẽ gửi hết à!!!!!

Doãn Minh cũng không nghi ngờ, vì ông không quan tâm gì lắm:

-À!!! Vậy thì xin mời hai thầy trò vào nhà....

Chưa nói xong, Hoàng đại tiên liền hỏi:

-À lão đây xin hỏi gia chủ là chẳng hay trong gia đình ta có việc gì hệ trọng mà lão thấy trên nét mặt của gia chủ hiện lên sự lo lắng và mệt mỏi vậy a....????

Nghe vậy Doãn Minh thở dài và nói:

-Gia đình tôi đang có một chút chuyện nhỏ thôi. Có lẽ cụ cũng không giúp được gì đâu, thôi cụ vào nhà đi kẻo trời mưa...(thở dài)....

Sau một hồi lão Hà hỏi tới tận đứt lưỡi, sùi cả bọt mép, Doãn Minh mới nói kể lại toàn bộ sự việc. Nghe xong lão Hà cũng hồ hởi vỗ đùi đến đét một cái và nói:

-Ây tưởng chuyện gì chứ a, tôi sẽ giúp cho cậu nhà khỏi a. Không khỏi tôi xin chịu hết trách nhiệm a, mà còn về phần tiền bạc thì chúng tôi sẽ không lấy coi như là chúng tôi xin ở nhờ đêm nay a và cũng coi như đó là một cái duyên à....

Doãn Minh ngập ngừng hỏi lại:

-Liệu...uuu...ha..i hai thầy

Huyền Chân nói chen vào.

-Vậy xin hai thầy cứu giúp cho nhi tử nhà chúng tôi, bao nhiêu tiền chúng tôi cũng hậu tạ ạ!!!!

Lão Hà nói:

-Aya!!!! Hai vị có thể dẫn tôi vào chỗ cậu ta được không????

Doãn Minh gật đầu rồi dẫn hắn vào phòng của Doãn Tuấn. Lão Hà đi theo sau Doãn Minh vào phòng, hắn vừa vào phòng thì ngay lập tức hắn đã nhìn thấy Doãn Tuấn đang nằm mê man, làm da thì xám xịt lại và sau đó hắn nói trong thần thức với Hoàng đại tiên:

-"Aya!!! Sư phụ à, con e là thi độc đã phát tán nhanh quá rồi....có lẽ....."

Chưa truyền âm hết Hoàng đại tiên đáp:

-"Ta tin ở con"

Hoàng đại tiên hướng về phía lão Hà gật gật đầu. Sau khoảng 2 canh giờ, lão Hà thở dài mệt mỏi và nói với Doãn Minh một điều gì đó. Lúc này khuôn mặt và da dẻ của Doãn Tuấn đã hồng hào trở lại và không còn đen xám xịt như những ngày trước nữa,chờ thêm một lúc sau, hắn nói thêm với Doãn Minh:

-Mọi thứ đều ổn rồi đó à, ta chắc chắn tầm 15 phút sau cậu ta sẽ tỉnh lại à!!!!!

Quả đúng thật 15 phút sau Doãn Tuấn tỉnh lại và mọi thứ trong Doãn gia đều như là vui mừng tột độ, hai vợ chồng Doãn Minh và Huyền Chân đang vui mừng tột độ và cảm kích Lão Hà rất nhiều nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì Doãn Tuấn bỗng nhiên lại lên cơn co giật, làn da cả người hắn lại xám xịt lại như những ngày trước đó,còn bộ mặt của lão Hà cũng co giật lại trông rất khó nhìn và hắn đã há hốc mồm. Trong đời hành nghề y của hắn thì có lẽ Doãn Tuấn là ca bệnh đầu tiên hắn chữa không thành công chăng. Lúc này bốn cái ánh mắt như muốn trút hết cơn thịnh nộ lên đầu lão Hà của hai vợ chồng Doãn Minh và Huyền Chân thì bỗng Hoàng đại tiên nói.

-Haizz Nhị Phú con làm mất mặt ta quá....Thôi vào túi lấy gói chu sa ra đây và hoà vào một chén nước đi. Và nhớ là pha loãng ra nhá!!!!

Nói xong lão đầu cũng lại làm tương tự như những gì lão Hà đã làm, chỉ có điều là nhanh hơn và mọi thứ đều tốt hơn. Lúc này trên khuôn mặt của Doãn Tuấn cũng đã hồng trở lại Doãn Tuấn mở mắt một lần nữa và trong 3 canh giờ sau hắn vẫn không có triệu chứng gì xảy ra. Lão Hà sau đó liền cho Doãn Tuấn uống hết bát nước pha loãng với chu sa. Lúc này Doãn Minh và Huyền Chân vui mừng cảm tạ. Doãn Minh nói:

-Bà xã, em hãy gọi cho gia đình Lữ Anh và Ái Liên đi, chúng ta đã gặp được cao nhân rồi.....

Rồi hắn quay sang hai thầy trò Hoàng đại tiên rồi mời lão uống với hắn một ly rượu nhạt coi như để thứ lỗi và cảm tạ hai người. Lúc lâu sau thì Phong Vũ và Dương Nam cũng được người nhà chở tới. Và chỉ sau 3 ngày 2 đêm dưới bàn tay của hai người Hoàng đại tiên thì cuối cùng Phong Vũ và Dương Nam cũng tỉnh lại và không còn như những ngày trước đó nữa. Cả ba gia đình đều vui mừng và nhậu linh đình thêm một trận nữa với Hoàng đại tiên và lão Hà. Tưởng chừng như trong niềm vui đó mọi sự nguy hiểm đã tan đi và cả ba gia đình đã được sống với nhau hạnh phúc thì Hoàng đại tiên nói:

-Các vị!!!! Ta nói có thể là các vị không tin chứ nhưng ta vẫn phải nói thẳng. Ba cậu thanh niên này đã bị nhiễm thi độc, ta e là chúng vẫn còn trong cơ thể ba cậu ấy, ta nghĩ là sẽ có điều kiện để cả ba gia đình phải giúp ta trừ khử đi thi độc trong họ.

Nghe xong cả ba người Doãn Phong Dương đang nói chuyện vui thì bỗng mặt mũi xám xịt lại rồi tỏ ra sợ hãi như kiểu mình đang bị AIDS vậy. Dương Nguyên thấy ba cậu như vậy liền nói:

-Xin ngài đã giúp thì hãy giúp cho chót. Gia đình ba nhà chúng tôi bao nhiêu tiền cũng trả được ạ!!!

Hoàng đại tiên liền giận tím mặt:

-Hayza!!!!! Ý của ta không phải là tiền nong, mà ý ta là cho các cậu ấy đi theo ta để thanh trừ hết đám thi độc và học thêm y thuật và đạo thuật để vừa cứu mình vừa cứu người....Hiểu chưa!!!!! Chứ không phải vấn đề tiền bạc gì cả......

Doãn Tuấn ngớ người:

-Haizz vậy là