Phong Thần Thời 4.0

Chương 42: Mất binh khí.




Đang dọn dẹp trong nhà, bất giác nhìn lên cái ghế bỗng Hà Nhị Phú thấy một vật gì đó như hình dáng một cây gậy hay đoản côn gì đó, còn ở bên ngoài thì nó được bọc trong một cái vỏ bao màu ánh kim khá đẹp được đặt ở trên ghế dài, hắn tò mò không biết là của ai liền cầm lên để mở ra xem bên trong nó là gì. Hắn vừa mở cái bao ra thì Nhị Phú thấy bên trong là một thanh kiếm được nạm ngọc và khi hắn rút thanh kiếm đó ra thì những tia sáng màu bạc phản quang khiến cho hắn cảm nhận được trong thanh kiếm có linh khí vô cùng mạnh mẽ, hắn cũng lôi ra phần vỏ kiếm rồi tra kiếm vào vỏ. Đang ngắm nghía thanh kiếm thì bất giác ánh đèn điện chiếu vào phần kiếm và hắn đọc ba chữ:

-Cổ Phong kiếm....không lẽ, haizz, ta lại phải dùng cái thân già này mang đồ cho các ngươi vậy!!!

Nói xong Hà Nhị Phú liền khoác tạm chiếc áo khoác rồi bước ra ngoài và hắn cũng không quên việc khoá cửa nẻo cẩn thận vì hắn nghe đâu được là ở khu này gần đây có trộm cắp, dù là một vị tiên nhân nửa mùa nhưng hắn cũng rất cẩn thận rồi mới đi ra garage lên chiếc xe Ford Ranger bán tải mà hắn mới tậu được rồi lái nó hướng về phía đại học nông nghiệp mà phi dưới màn mưa dày. Ở bên này, cụ thể là ở dưới đáy của hồ nước, Chúng Thiên hét lớn với Tịnh Hoà:

-Tôi để quên hàng ở chỗ lão Hà rồi, đen quá không lên trợ chiến được cho cậu rồi!!!!

Tịnh Hoà nghe xong thì ngây người quay lại như muốn hỏi:

-"Vậy ăn cậu có quên không hả!!!"

Vừa mất tập trung một chút, đến khi quay người lại, Tịnh Hoà đã bị một cái xúc tu "siêu lô khổng tò" quét ngang một cái và khiến cho tên hoà thượng bắn sang một bên rồi văng thẳng vào trong luồng nước. May mắn là có luồng kết giới cách thủy kia nên hắn cũng không bị ướt người. Bên này, Chúng Thiên quên mất một việc, hắn thấy Tịnh Hoà bị đánh bay sang một bên thì cũng liền đánh ra ba bốn đạo linh phù nhưng ba bốn đạo linh phù đó bắn ra khỏi vòng kết giới trước người hắn rồi chạm vào luồng nước và sau đó những tấm linh phù đuổi quỷ của hắn hoá thành mấy mảnh giấy lộn. Thấy vậy, Chúng Thiên liền quay sang phía Huyết Ngư mà cầu cứu:

-Ê, đầu to, ngươi lên hỗ trợ tên hoà thượng đi!!!

Huyết Ngư đang khoanh tay đứng nhìn nghe thấy vậy thì hắn liền như tức lên:

-Này, đừng có mà xúc phạm, ta cũng có tự trọng đó!!!

-Được rồi, được rồi, ta xin lỗi được chưa, ngươi lên giúp hoà thượng đi!!!

-Vậy ngươi ở đây xem kịch à???

-Ấy, là do ta không cón binh khí thôi!!!

-Hừ!!!!

Huyết Ngư liếc đểu Chúng Thiên một cái rồi hắn cầm cây trượng rồi phóng thẳng vào trong dòng nước. Tịnh Hoà sau khi bị cái xúc tu của con quái đánh bay vào luồng nước, lúc này hắn lại lao lên dùng thiền trượng quét ngang định bụng dùng phần lưỡi giống xẻng mà toan chặt đứt đi cái xúc tu đó nhưng khổ nỗi, ý tưởng thì rất hay nhưng thực tế lại không giống như lý thuyết. Lớp da của con quái này dày vãi cả ra khiến cho Tịnh Hoà ngây người rồi con quái lại tặng cho tên hoà thượng một đòn nữa khiến cho hắn tiếp tục bay đi. Còn Huyết Ngư, tên quái này vung trượng rồi đánh ra hai luồng yêu khí màu lục về phía con quái nhưng con quái vật kia tưởng như là loại "mộng năng" nên chậm chạp, ai ngờ đâu là da dày thịt béo, dù "mộng năng" của nó cũng có ích. Khi nó ăn trọn hai luồng lực của Huyết Ngư thì hai luồng lực đó bỗng như mà chắc gì đã đủ là một vết muỗi đốt. Tuy không có xi nhê gì nhưng điều đó là sai lầm của Huyết Ngư, hắn trợn trừng hai mắt như không tin vào mắt mình, đang định bơi ra chỗ khác để đánh lén thì nhanh như cắt, cái xúc tu liền nhanh chóng tung ra rồi quấn chặt lấy cả thân người Huyết Ngư khiến cho hắn không kịp trở tay. Huyết Ngư bị quấn chặt lấy, không thể làm gì được mà hắn chỉ có thể buông tay thả lỏng cây trượng trong tay ra khiến nó rơi xuống đáy hồ. Huyết Ngư còn đang giãy giụa thì bụp, con quái đã nén chặt xúc tu và Huyết Ngư đã cứ vậy mà đi đời. Từ phần xác thịt đã nát bét của Huyết Ngư bay ra một luồng hồn phách rồi bay thẳng vào cây trượng. Khi phần hồn phách đó bay vào cây trượng thì phần thân của nó sáng lên một chút. Thấy vậy, Chúng Thiên đành liều mình thử đạp không mà lao vào trong luồng nước để nhặt lại cây tích trượng của Huyết Ngư ai ngờ đạp không lại có thể sử dụng được ở đây. Chúng Thiên dù không có Cổ Phong kiếm trong tay và bùa chú thì cũng chẳng có tác dụng gì ở dưới nước nên hắn cũng không khác gì người bình thường. Hắn vừa đến gần cây trượng của Huyết Ngư thì ai ngờ, con quái vật kia dù không có lộ hết thân mình nhưng những chiếc xúc tu của nó lại có độ cảm ứng vô cùng nhạy bén. Cảm giác có chuyển động, nó liền vung xúc tu quật xuống. Bị bất ngờ, Chúng Thiên lại không kịp trở tay, hắn chỉ có thể nhắm chặt mắt và đưa tay lên đỡ như là phản xạ tự nhiên mặc dù biết là cũng chẳng có tác dụng gì. Đang nghĩ trong đầu mình có vẻ như ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mình thì một tiếng hô vang lên khiến cho hắn bừng tỉnh:

-"Xá tịnh đàn lô ly đản....khai!!!!"

Một luồng sáng màu nâu nhạt từ đâu quấn chặt lấy cái xúc tu đang đập về phía Chúng Thiên, tên đạo sĩ này nhìn lại thì hắn đã thấy cách đó khoảng 20m, Tịnh Hoà với vẻ mặt nhăn nhó như đang vô cùng vất vả dùng tràng hạt xích quỷ để cứu hắn một mạng. Hiểu ý tứ, Chúng Thiên cũng nhanh chóng cúi người xuống nhặt lại cây trượng rồi đạp không mà lao về phía của Tịnh Hoà. Còn Tịnh Hoà mặc dù đã đạt tới bài vị thượng giải trong phật môn nhưng đối phó với con quái ''siêu lô khổng tò'' này cũng đã khiến hắn mất rất nhiều linh lực nên khi Chúng Thiên vừa phi thân tới hắn đã thu hồi lại tràng hạt xích quỷ rồi cả hai cùng bay lên phía mặt hồ và kéo theo đó là đám xúc tu của con quái. Trên mặt hồ, trời vẫn đang mưa tầm tã, bỗng từ phía xa chiếu tới chỗ ba người Doãn Phong Dương hai luồng ánh sáng đèn pha ô tô đang lao tới gần chỗ ba người và thứ xuất hiện sau đó chính là chiếc Ford của Hà Nhị Phú. Thấy thắc mắc tại sao ông này lại không ở nhà, đến đây làm gì, chờ xe dừng hẳn lại, Phong Vũ tiến lại xe rồi hỏi:

-Huynh nhớ nghề hay sao vậy???

Nhị Phú kéo tấm kính xuống rồi nói:

-Hừ, tên đạo sĩ thốip kia để quên pháp khí ở chỗ ta, sợ các ngươi gặp bất lợi nên ta mang tới. Tình hình thế nào rồi???

-Hoà thượng, đạo sĩ và yêu quái đang ở dưới chứ sao, chưa thấy động tĩnh gì!!!

Phong Vũ vừa dứt lời thì trên mặt hồ bỗng có một chút động tĩnh. Doãn Tuấn và Dương Nam thấy có động thì liền tiến lại, cả hai đã sẵn sàng thủ thế để nghênh địch, chỉ chờ cho ba người bọn Tịnh Hoà ngoi lên. Thấy vậy, Phong Vũ cầm lấy cái bao mà Nhị Phú đưa cho rồi cũng triệu ra thanh long yển nguyệt đao mà sẵn sàng đánh. Rồi từ mặt nước, hai người Tịnh Hoà và Chúng Thiên bật lên rồi đáp thẳng lên đất mà vừa thở hổn hển mà nói:

-Hàng khủng sắp lên!!!!

Phong Vũ ném cái bao cho Chúng Thiên rồi chờ đợi cùng với hai người Doãn Tuấn và Dương Nam. Và không để cho cả sáu người phải chờ đợi lâu, cũng từ dưới mặt hồ ngoi lên hai chiếc xúc tu to tổ bố. Thấy hàng lên đến thì cả ba người Doãn Phong Dương liền vận lực đạp không lên mà đánh. Nhưng chỉ có điều là cả ba người chưa kịp nện binh khí xuống thì từ phía dưới mặt hồ, một luồng lực lượng vô cùng lớn liền hút lấy cả ba kiện thần khí của ba người, cảm thấy binh khí trong tay như bị kéo đi, cả ba người liền cố gắng nắm chặt lấy nhưng ai ngờ luồng lực lượng đó có sức hút vô cùng mạnh khiến cho cả ba không thể cầm chắc binh khí trong tay mà tuột mất, đành phải nuốt nước mắt mà nhìn theo chúng bị lôi xuống luồng nước. Ba người Doãn Phong Dương bị lấy mất binh khí thì điên lắm, cả ba liền vận linh lực mà tung ra toàn lực trấn hồn chưởng mà đánh xuống hai chiếc xúc tu kia. Ba luồng lực lượng khá mạnh đánh thẳng xuống hai chiếc xúc tu nhưng....nó cũng chỉ như muỗi đốt inox rồi như đến lúc để trả đòn, hai chiếc xúc tu kia liền vươn thẳng lên rồi quật xuống phía ba người. Cả ba thấy vậy liền vận các phép để chống đỡ, càng ngày càng bị đẩy xuống sát mặt nước, nhưng dù có cố thế nào thì cả ba vẫn không thể đẩy lên tiếp được. Thấy vậy, Tịnh Hoà và Chúng Thiên liền cầm chắc binh khí mà lao lên trợ chiến nhưng đáng tiếc là cả Cổ Phong kiếm và nhật nguyệt kim cang thiền trượng cũng bị hút lại rồi cũng theo chân ba kiện pháp khí của ba người Doãn Phong Dương mà đi xuống lòng hồ. Chúng Thiên thấy vậy thì điên tiết lắm, hắn liền đánh ra năm sáu đạo hoả phù về phía hai chiếc xúc tu. Tưởng như thủy quái thì kị lửa nhưng ngược lại, chiếc xúc tu bị đánh lên những đạo phù chẳng những không bị làm sao mà lại còn đánh lại về phía Chúng Thiên những cái gai nhọn. Chúng Thiên thấy vậy thì cũng đạp không mà tránh né nhưng hắn lại chậm một nhịp liền bị một chiếc gai đâm xuyên qua phần đùi. Đau đớn, hắn liền cố gắng mà lao về phía bờ, thấy vậy, Hà Nhị Phú liền nhanh chóng vận thuật để đỡ lấy Chúng Thiên. Còn bốn người Doãn Tuấn thì gần như không chống cự được thì liền bị chiếc xúc tu kia quất ngang rồi đánh cả bốn bay về bờ. Cả bốn người chưa kịp làm phép để giảm lực đạo va chạm nên cảm thấy trong người vô cùng đau đớn, nhưng vẫn còn chưa hết, chiếc xúc tu còn lại toan đập xuống phía bốn người, thấy vậy Doãn Tuấn hét lớn:

-Các cậu.....quay xe!!!!

Dứt lời thì cả bốn người liền nhanh chóng liền dùng tuyệt kỹ để tránh đòn nhưng chưa kịp thì từ trong làn mưa, như biết trước đường đi nước bước của chiếc xúc tu kia thì nhanh hơn bốn người một nhịp, một thanh kiếm từ đâu phóng đến rồi đâm phập vào chiếc xúc tu đó và nó đã có tác dụng. Thanh kiếm đâm vào chiếc xúc tu và khiến cho nó bị chậm lại cùng với đó bắn ra một tia quỷ huyết màu xanh lam và từ dưới đáy hồ vọng một tiếng rống lên vô cùng đau đớn rồi dần dần hai chiếc xúc tu đó chìm hẳn xuống hồ nước và kéo theo cả cây kiếm vừa rồi tương tự cung chung cảnh ngộ như binh khí của đám người Doãn Phong Dương. Bốn người Doãn Tuấn thấy thoát nguy liền không ai bảo ai mà lao về phía Chúng Thiên xem tình hình hắn như thế nào. Thấy tên đạo sĩ vẫn đang trong tình trạng mất máu khá nhiều và rên rỉ đau đớn cũng không ít, Hà Nhị Phú ở bên cạnh nổi máu nhớ nghề y thì liền bảo Phong Vũ đứng gần đó:

-Phong Vũ sư đệ, đệ hãy rút cái gai nhọn ra để ta còn cầm máu cho hắn!!!

Phong Vũ nghe vậy thì liền đưa tay đang định rút thì từ đằng sau, bỗng một tiếng nói của nữ nhi gấp gáp vang lên:

-Thứ này là kịch độc, anh đừng rút gai ra vội!!!

Cả đám người nghe vậy thì quay lại thì ôi mẹ ơi, con cái nhà ai mà ngon vậy!!! Mắt thấy năm người chiến hữu đang không chú ý gì đến mình nữa, Chúng Thiên mặc dù khá đau đớn cũng thấy tò mò mà cố ngoái đầu dạy mà nhìn, thì hắn khi nhìn xong thì chỉ muốn gạt bỏ đi hết đau đớn mà nói:

-"Mọi người nhường tôi, tôi có phiếu bé ngoan!!!!"