Mấy ngày sau đó, Tần Ninh liền ở lại tiểu biệt thự Vân Trung, cả ngày ở cạnh Thẩm Văn Hiên, khỏi nói cũng biết là đang luyện chế đan dược.
Thẩm Văn Hiên là đồ nhi của Tần Ninh, đương nhiên lúc luyện chế thì Tần Ninh sẽ gọi hắn ta theo.
Mười ngày nháy mắt trôi qua, hôm ấy, Tần Ninh dẫn theo mọi người quay về Thanh Vân tông.
Còn thượng quốc Bắc Minh thì có lẽ sẽ không gặp phiền phức nữa.
Lần này, một vài người dụng tâm kín đáo có lẽ nên hiểu được, chỗ dựa của thượng quốc Bắc Minh không hề đơn giản.
Sở Đế, Địch Đế và Yến đế lúc này càng thêm chắc chắn, sau này buộc phải dựa chặt vào Tần Ninh.
Mà với Tần Ninh, bọn họ không dựa được, nhưng thượng quốc Bắc Minh bày ra trước mắt chính là tâm can của Tần Ninh, bọn họ hận không thể xẻ cho thượng quốc Bắc Minh một ít lãnh thổ.
Mấy ngày liền lên đường, cuối cùng cũng về đến Thanh Vân tông.
Thanh Vân tông hiện tại phát triển nhanh như gió, linh quyết không thiếu, linh thạch càng không, muốn đi lùi còn khó.
Năm đại trưởng lão ngày nào cũng bận rộn đến hoa mắt chóng mặt.
Có điều Tần Ninh quay lại, năm đại trưởng lão vẫn cung kính chờ đợi.
Mà ngoài bọn họ ra thì còn một người khác cũng đang yên lặng đợi nữa.
Lâu chủ của Thiên Đạo lâu, Thiên Đạo Nhất.
Bên trong đại điện Thanh Vân, Tần Ninh ngồi trên ghế tông chủ, gãi đầu nhìn năm vị trưởng lão.
Hắn vừa mới quay lại thì năm trưởng lão đã báo cáo về chuyện Thanh Vân tông đã đoạt được gì từ Phi Hồng Môn, Thất Tinh Cung cùng Độc Tàm tông và chuyện đệ tử phát triển gì đó... khiến Tần Ninh nghe mà đau đầu.
“Thôi thôi!”
Tần Ninh không khỏi nói: “Sau này chuyện như thế cứ báo cáo hết cho Lý Nhất Phàm đi, chuyện khác thì báo cho Thiên Linh Lung xử lí”.
“Lý Nhất Phàm thân là người nối nghiệp tông chủ, nên bồi dưỡng thật tốt!”
“Thiên Linh Lung có một trái tim linh lung, phân tích mọi chuyện đâu ra đấy, tốc độ lại nhanh, hai người bọn họ sau này sẽ giúp ta xử lí tông môn!”