Tần Ninh nhìn sang đạo nhân Thiên Nhất, từ từ nói: “Ta đã nói rồi, chui ra ở đâu thì cút về chỗ đó, tha cho các ngươi một mạng, ấy thế mà còn không chịu nghe lời?”
“Khốn nạn, mất dạy, ta sẽ khiến ngươi phải chết, phải chết!”
Đạo nhân Thiên Nhất hoàn toàn điên lên.
“Để xem ai dám!”
Một tiếng quát lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Lần lượt từng bóng người lúc này nối đuôi nhau xuất hiện, có hơn trăm người, bao vây toàn bộ Đế Đô.
Mà hơn trăm người kia nhìn kỹ thì không ai ở dưới cảnh giới Thiên Nguyên, khiến tất cả mọi người đều phải hít một ngụm khí lạnh.
Quy mô như thế này, mấy người đó đến từ đâu vậy?
Mà khi giọng nói trong trẻo kia vang lên, một bóng dáng xinh đẹp phi từ trên không xuống.
Cô gái ấy thoạt nhìn cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, nhưng hơi thở kéo dài, khiến người ta không đoán được.
“Tần công tử!”
Thấy Tần Ninh, cô gái hơi cúi đầu.
“Đến nhanh vậy cơ à?”
Tần Ninh nhìn giai nhân trước mặt, mỉm cười nói.
“Ta đã thuyết phục được ông nội, ông đã đồng ý rồi”.
Cô gái này chính là Hoàng Phủ Yên Nhiên.
Sau khi tạm biệt Tần Ninh, cô ấy lập tức quay về Hoàng Phủ gia, nói cho ông nội biết việc này. Thật bất ngờ là ông nội lại vui vẻ bằng lòng, lập tức đi theo cô ấy đến đây.
“Nếu đã đến rồi thì còn trốn làm gì nữa!”
Tần Ninh nhìn lên trên.
“Haha, lão hủ Hoàng Phủ Hùng bái kiến Tần công tử!”
Một giọng nói già nua vang lên, tuy không vang dội nhưng lại tràn ngập khoảng không.
“Hoàng Phủ gia...”
Thương Hư tự lẩm bẩm trong lòng.
Rồi lập tức thay đổi sắc mắt. Lão ta nghĩ đến một thế gia nằm ở phía Tây của Cửu U đại lục!