Mà người đứng giữa không trung kia rốt cuộc cũng đứng yên.
Một thân áo xám, sắc mặt khô đét, tóc dài, nhìn như cọng cỏ khô.
Người này nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị.
“Cung nghênh phái chủ Phong Linh Tiêu!”
Ba người La Thiên Nha lúc này khom người chắp tay, nhìn về người đàn ông có gương mặt như cỏ khô, cung kính cúi đầu.
La Thiên Nha nhìn ba người Sở Đế, Địch Đế, Yến Đế, hừ nói: “Đây chính là phái chủ của Phong Vân phái. Phong Vân phái trong vùng đất Cửu U chính là tông môn hạng ba, số lượng cảnh giới Thiên Nguyên phải gấp mấy lần các cương quốc!”
“La cương vương khách khí quá!”, Phong Linh Tiêu nói với giọng khàn khàn: “Bản tôn cũng không thể sánh bằng hai vị các chủ của Nhật Nguyệt các cùng đạo nhân Thiên Nhất của Thiên Nhất cốc được!”
“Ây da, Phong phái chủ nói vậy là sai rồi, lão hủ làm sao mà bằng được Phong phái chủ chứ”.
Một giọng nói hòa ái vang lên, tức thì, một hơi thở thánh khiết từ trên trời giáng xuống, một thân ảnh cũng rơi xuống.
Người kia mặc áo bào trắng, tóc trắng râu trắng, từng hành động đều rất giống thánh nhân, khí thế kéo dài.
“Cung nghênh đạo nhân Thiên Nhất của Thiên Nhất cốc!”
Nhóm ba người La Thiên Nha lại nói.
“Nhật chủ, Nguyệt chủ cũng nên hiện thân đi chứ?”, đạo nhân Thiên Nhất vẫn hòa ái nói.
Hai hơi thở mạnh mẽ lại lần nữa xông tới, hai thân ảnh một nam một nữ, đều tầm tuổi trung niên, đứng vững đó, nhìn cực kỳ hòa thuận xứng đôi.
“Cung nghênh Nhật chủ, Nguyệt chủ của Nhật Nguyệt các!”
Ba người La Thiên Nha lại hành lễ nữa.
Trong nháy mắt, phái chủ, tông chủ của ba thế lực lớn xuất hiện. Đế Đô tức thì trở nên ngột ngạt hẳn ra.
Phong Vân phái, thế lực tông môn hạng ba trong vùng đất Cửu U.
Nhật Nguyệt các cùng Thiên Nhất cốc tất nhiên cũng là tông môn hạng ba.
Hơn nữa bốn người này cũng đều đang ở cảnh giới Thiên Nguyên. Ba người Sở Đế đều cảm nhận được bất kỳ ai trong bốn người này đều mạnh mẽ hơn họ.
“Bao nhiêu năm qua, thượng quốc, cương quốc ngoại vi Cửu U đại lục phát triển không tệ nhỉ!”
Đạo nhân Thiên Nhất cười nói: “Cũng có vài cảnh giới Thiên Nguyên cơ đấy!”
Nguyệt chủ đang dựa vào người Nhật chủ cười nói: “Chẳng qua lần này ba người La Thiên Nha mời đến, nếu không ta cũng chẳng buồn đến đây”.
“Phu nhân nói phải!”
Nhật chủ gật đầu, không nói nhiều.
Thấy cảnh này, sắc mặt của nhóm Minh Ung và Thiên Ám đều trở nên khó coi.
Ba người La Thiên Nha, Trần Phiêu Bi cùng Bà La Vũ lần này vì đối phó thượng quốc Bắc Minh mà tốn nhiều công thật đấy.
Còn mời cả ba tông môn hạng ba trong Cửu U đến đây.
Tông môn hạng ba có cảnh giới Thiên Nguyên tọa trấn, hơn nữa số lượng không chỉ có một.
Cho dù là cương quốc, ví dụ như ba cương quốc lớn, ba cương vương tọa trấn tuy là cảnh giới Thiên Nguyên nhưng số cao thủ trong cả cương quốc tuyệt đối chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Những tông môn hạng ba thì lại khác, bên trong tông môn bọn họ phải có tối thiểu năm người cảnh giới Thiên Nguyên, nếu không thì không được phép sống sót trong vùng đất Cửu U.
“Được rồi, bản tôn cũng không muốn nói nhiều với các ngươi nữa!”
Phong Linh Tiêu kia nhếch miệng nói: “Thượng quốc Bắc Minh các ngươi ấy, bản tọa vốn cũng chẳng coi trọng, nhưng La Thiên Nha từng nói trong Đế Đô của thượng quốc Bắc Minh các ngươi có một tòa đại trận phong ấn, cho nên ta cũng khá là có hứng thú với chỗ ấy”.
Nghe vậy, sắc mặt Minh Ung cùng Thiên Ám tức thì thay đổi.
Hóa ra ba người kia đến vì Huyền Minh đại trận.
“Ngươi nằm mơ đi!”, Minh Ung hừ lạnh: “Huyền Minh đại trận là căn cơ của thượng quốc Bắc Minh ta, ngươi muốn nhảy tới, vậy thì phải bước qua xác của thượng quốc Bắc Minh ta trước đã!”
“Ngươi nghĩ ta không dám à?”
Đạo nhân Thiên Nhất cũng nhếch miệng nói: “Một thượng quốc nho nhỏ thì có là cái thá gì trước mặt lão phu đâu”.
“Các vị!”
Yến Đế lúc này chắp tay nói: “Các vị có điều không biết, thượng quốc Bắc Minh có quan hệ mật thiết với Thanh Vân tông trong vùng đất Cửu U. Tần Ninh của Thanh Vân tông đến từ thượng quốc Bắc Minh đó”.
Chuyện đến nước này, Yến Đế cũng hết cách, chỉ có thể kéo Tần Ninh ra để ngăn chặn.
Tần Ninh đã nói các đệ tử cương quốc có thể đến Thanh Vân tông tu hành, vậy Thanh Vân tông đó chắc là cũng không kém đi?
“Thanh Vân tông? Chưa bao giờ nghe đến!”, Nhật chủ của Nhật Nguyệt các khoát tay nói: “Thôi, mặc kệ các ngươi ra sao, các ngươi đi đi!”
Ý tứ của lời nói rất rõ ràng.
Mặc dù nói ba cương quốc Đại Sở, Hỏa Hầu và Nam Yến trong mắt ba tông môn lớn này không tạo thành uy hiếp gì, nhưng trước mắt mấy người của ba tông môn lớn này cũng không muốn gây thêm rắc rối.
Bọn họ đến chỉ vì thượng quốc Bắc Minh.
Nghe vậy, ba người Sở Đế, Địch Đế, Yến Đế trong lòng càng thêm khổ não.
“Xem ra các ngươi cũng cứng đầu thật đấy!”
Nguyệt chủ lúc này nhếch miệng nói: “Nếu đã không đi thì đành chết thôi nhỉ?”