Tần Ninh chậm rãi nói: “Ma tộc Lục Tình xuất hiện ở trong ngũ mạch Phong Thiên của Hoàng Phủ gia à?”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Yên Nhiên càng thêm sửng sốt.
Ma tộc Lục Tình là một nhánh Ma tộc, mà chuyện ở ngũ mạch Phong Thiên đến cô ấy còn biết rất ít.
Nhưng Tần Ninh lại nói như kiểu rất hiểu rõ vậy.
Cái người này...
“Ừm!”
Hoàng Phủ Yên Nhiên nói: “Chuyện này phải kể từ ba năm trước, thế gia Hoàng Phủ bọn ta lúc nào cũng ở ngũ mạch Phong Thiên để bảo vệ, chưa từng rời đi. Mà ba năm trước, mạch thứ năm bất chợt xảy ra chuyện lạ, mười vị Ma Hoàng xuất hiện, ông nội ta ngăn cản không cho hủy phong ấn ngũ mạch nên đã giao chiến mười đại Ma Hoàng”.
“Mặc dù đã giết chết được hết, nhưng lại bị độc Lục Tình của bọn chúng gây thương tích...”
“Độc Lục Tình...”
“Vốn dĩ ngay từ đầu, bằng thực lực của ông nội, chúng ta đều cho là không sao, nhưng ai ngờ, độc tố đó lại mạnh mẽ như thế, dần dần ăn lên vết thương của ông nội ta...”
Hoàng Phủ Yên Nhiên không khỏi khổ sở nói: “Sau đó, linh đan sư cửu phẩm trong tộc cũng không làm gì được, Vũ gia ở ốc đảo Đại Vũ có tích lũy vài vạn năm, nên ta mới đến đây cầu xin”.
“Độc Lục Tình, đừng nói là Hoàng Phủ gia của cô, hay Vũ gia, dù là Hoàng Phủ cá chạch cũng không làm được gì ấy chứ!”, Tần Ninh thản nhiên nói.
Hoàng Phủ cá chạch?
Nghe Tần Ninh nói vậy, Hoàng Phủ Yên Nhiên liền nhướng mày.
Lão Vũ mù lập tức ho khan.
Tần Ninh cũng lúng túng cười, nói: “Ặc, là Hoàng Phủ Nhất Cầu, Hoàng Phủ Nhất Cầu... ngại quá, ta lỡ mồm!”
Mấy người Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Lung cũng là không hiểu.
Kiếm Tiểu Minh kéo lão Vũ mù, nhỏ giọng nói: “Lão cá chạch là ai vậy?”
“Khụ khụ, lão tổ của thế gia Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Nhất Cầu ấy mà, ban nãy Tần đại gia gọi nhầm”.
Lúc này Hoàng Phủ Yên Nhiên càng tò mò về Tần Ninh hơn.
Hoàng Phủ cá chạch, cô ấy cũng từng nghe đến cái tên này.
Nghe nói lão tổ của thế gia Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Nhất Cầu năm đó cũng là nhân vật lớn vang dội cổ kim như Vũ Đế, nhưng chữ “Nhất Cầu” nghe đồng âm với cá chạch nên bị người ta đùa là Hoàng Phủ cá chạch.