“Giết nó!”
Lúc này kích Đại Vũ Tần Ninh cầm trong tay vung trường kích lên, hắn mở miệng nói.
“Ha ha, hay rồi!”
Tôm cát nhỏ nhếch miệng nở nụ cười, bóng dáng loé lên, nháy mắt biến mất không thấy nữa.
Keng keng keng…
Trong tích tắc, tiếng leng keng vang lên không dứt, hơn mười bóng hình của Ma Tướng ầm ầm ngã xuống, tắt thở tại chỗ.
Chớp mắt, xung quanh chỉ còn lại duy nhất bóng hình một Ma Soái đứng đó.
“Đứng im!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, hai cái càng của tôm cát nhỏ lúc này đang kề sát cổ tên Ma Soái.
“Ngươi rốt cuộc là thứ quỷ gì?”
Nhìn thấy tôm cát nhỏ, sắc mặt Ma Soái lúc này trông rất khó coi, cơ thể không kìm được mà run lên.
Quá kinh khủng!
Hắn ta hoàn toàn không nhìn thấy tôm cát nhỏ ra tay như thế nào, mà mấy người bên cạnh mình không biết đã ngã xuống từ khi nào.
“Cần ngươi quan tâm bản tôm tôn là ai à?”
Tôm cát nhỏ nhếch miệng nở nụ cười, nhìn về phía Tần Ninh, cười ha ha nói: “Tần gia, muốn hỏi cái gì hỏi đi!”
“Giết đi!”
Tần Ninh lúc này phất tay một cái nói: “Dù sao cũng chỉ là Ma Soái, cho dù có hỏi e rằng cũng chẳng hỏi ra được cái gì!”
“Được thôi!”
“Đừng đừng đừng!”
Tên Ma Soái lúc này đột nhiên nói: “Chỉ cần ngươi tha cho ta không giết ta, ngươi hỏi cái gì ta sẽ trả lời cái đó!”
“Ồ? Ma tộc các ngươi không phải từ trước đến nay thà chết chứ không chịu khuất phục sao?”
“Cái đấy là mười vạn năm trước rồi, bây giờ bên trong ma tộc cũng không còn như thế nữa rồi, tất cả mọi người đều vì lợi ích”, Ma Soái lập tức cầu xin tha thứ.
“Cụ thể mở như thế nào, ta cũng không biết, nhưng không phải do một chi ma tộc bọn ta mở ra”.
“Ồ? Ma Đế Tử Dực không có bản lĩnh này vậy thì còn Ma Đế nào có bản lĩnh này?”
“Không không không, căn bản không phải do nhóm ma tộc Cửu U bọn ta mở ra”, Ma Soái vội vàng nói: “Là ma tộc ở những nơi khác giúp đỡ bọn ta mở ra, ngài chắc biết chư thiên đại giới, đại lục vô tận, Cửu U Đại Lục chỉ là một trong số đó”.