“Được thôi!”
Tần Ninh vươn tay ra, lão mù lấy ngón tay thô ráp sờ lòng bàn tay của hắn, rồi lập tức cười khà khà, thu tay về, nhưng ngậm miệng không nói.
“Lão mù, sao ông không nói gì vậy?”, Thiên Linh Lung dò hỏi.
“Ặc... Hê hê, ta uống ngụm trà, uống ngụm trà đã!”
Lão mù nói xong, cầm trà lên uống cạn.
“Giờ nói được chưa? Lão Vũ mù?”, Tần Ninh chậm rãi lên tiếng.
Một tiếng ầm đột nhiên vang lên, ly trà trong tay lão mù rơi xuống bàn, lại thêm một tiếng soạt nữa vang lên, lão mù đó đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
“Cái tên này...”
Thấy cảnh này, mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Tần Ninh mỉm cười: “Chạy không thoát đâu, chúng ta đi thôi!”
Mấy người đứng dậy, rời khỏi quán trà.
Một bên khác, lão mù kia chạy nhanh như gió, xuất hiện ở góc đường, vỗ ngực, không khỏi than: “Dọa chết ông đây rồi, dọa chết ông đây rồi, sao lại, sao lại, trời đất ơi, Cửu U đại lục này sắp thay đổi rồi sao?”
“Lão Vũ mù, ngươi chạy cái gì?”
Một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai, nhưng lão mù nhìn quanh, chẳng thấy có ai.
“Con mẹ nó, không được rồi, ta không thể ở lại thành Thiên Vũ này nữa rồi!”
Lão mù co giò định chạy.
“Ngươi mà chạy, có tin ta đào mả tổ nhà họ Vũ của ngươi lên không?”
Nghe vậy, lão Vũ mù không khỏi run lên, cắn chặt răng.
“Trời đất ơi, sao ta lại va phải lão tổ tông này chứ!”
Lão mù đó chạy mất, Tần Ninh không vội mà còn ở đây đi bộ nhàn nhã, lại còn lẩm bẩm gì đó, hay là rơi não rồi?
Cứ niệm như thế thì người ta sẽ ngoan ngoãn chạy về hả?
Nhưng đang lúc mấy người lẩm bẩm, thì một bóng người đột nhiên vội vã chạy về hướng này.