U Động Thiên cười khà khà: “Lần này vùng đất Cửu U xem ra sẽ náo nhiệt lắm đây”.
“Những cổ quốc, thế gia cổ im lặng kia nói không chừng sẽ trồi lên đấy”.
Nói đến cổ quốc và thế gia cổ, U Hồn và U Quỷ cũng gật đầu.
Vùng đất Cửu U nhìn bên ngoài có bốn tông môn lớn là đỉnh cao, cùng Thánh Đan các mạnh mẽ và một vài thế lực xưng bá, nhưng trong thế giới ngầm, những thế gia cổ xưa, cổ quốc ẩn giấu cũng có nội tình không hề kém hơn bốn tông môn lớn, thậm chí còn mạnh hơn nữa.
Sự tồn tại lâu đời này ẩn giấu rất nhiều bí mật. Mọi người sở dĩ nhắc đến Cửu U Đại Đế là vì trong dòng sông lịch sử, đây là người để lại danh tiếng mạnh mẽ nhất của Cửu U đại lục.
“Trận chiến Phần Ma năm đó, U Minh Tông ta tổn thất thảm hại, những thế gia cổ xưa cùng cổ quốc kia vui vẻ vô cùng. Nếu Tần công tử này có bản lĩnh thì làm ầm ĩ lên cũng tốt!”
“Ừm!”, U Động Thiên gật đầu nói: “Kể từ hôm nay, quan tâm mật thiết đến Thanh Vân tông, nếu có ai dám đối phó Tần Ninh, giết không tha!”
“Vâng!”
U Quỷ chắp tay, lập tức cười nói: “Có điều có vị kia bên cạnh hắn, cùng lão tổ đời thứ ba, e là không ai dám mù quáng đâu”.
“Có hay không chúng ta không quan tâm, nhưng vẫn phải làm tận lực, làm tốt”.
“Đã hiểu!”
So với việc hai vị cường giả suy đoán thì lúc này Thanh Vân tông cũng sôi động hơn nhiều.
Loại náo nhiệt này cũng là một sự giải tỏa khác cho các đệ tử Thanh Vân tông.
Những năm qua, bọn họ đá quá oan ức, ngày ngày bị người chà đạp, hôm nay cũng được xả cơn tức một lần, quá đã!
Hiện giờ coi như toàn bộ Thanh Vân tông say xỉn thì cũng không có ai dám đối phó với Thanh Vân tông.
Nửa đêm, Tần Ninh khoanh chân ngồi thiền, nhắm mắt minh tưởng.
Cửu U xã tắc đồ ở bên người hắn đã lâu, ở đời thứ nhất hắn vẫn chưa đoán ra được bí mật của nó, mà bây giờ cũng vậy.
Khiến hắn có chút khó hiểu.
Không nói đến chín đời chín kiếp, hắn là nhân vật không tầm thường cỡ nào chứ. Cho dù là lúc hắn chưa trải qua chín đời chín kiếp thì ở trong vạn giới các trời, hắn cũng là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh. Thời niên thiếu, hắn đã đi theo cha chinh chiến tứ phương, sau này cha biến mất, hắn càng nâng lên chiếc cờ của Cửu Thiên Vân Minh.
Mặc dù là lúc ấy, nhưng cũng không có mấy ai trong chín trời mười đất sánh bằng kiến thức, hiểu biết của hắn.
Nhưng lúc này, hắn vẫn không có cách nào với Cửu U xã tắc đồ.
Không chỉ vậy, Phong Thần châu mà cha để lại cho hắn đến giờ vẫn luôn xa cách. Tựa hồ như khi hắn đột phá, linh khí tăng lên ra thì đến giờ vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Càng khiến hắn không biết nói gì hơn.
Hơn nữa, Phong Thần châu là của cha đưa cho hắn trước khi biến mất. Phong Thần châu ở trong tay hắn chưa được bao lâu thì cha đã mất tích, rất đột ngột, đến cả các mẹ cũng không biết cha đi đâu.
Cho dù là cha nuôi Tạ thân thiết với cha cũng không biết gì.
Nghĩ đến những người xưa, trong lòng Tần Ninh trở nên ấm áp.
Cha, mẹ, các mẹ khác, ông bà cùng Lục thúc, bọn họ đã giúp hắn thống lĩnh Cửu Thiên Vân Minh vào lúc cha biến mất. Đó mới là khoảng thời gian khiến hắn lưu luyến nhất.