Thiên Đạo Nhất hờ hững nói: “Thiên Đạo Nhất ta gả con gái cho ai còn phải xin ý kiến của ngươi chắc?”
“Đã vậy thì cũng không còn gì để nói nữa rồi!”
Hồng Điền hừ nói: “Hôm nay ta đến chính là để đối phó Tần Ninh, đối phó Thanh Vân tông. Không giết Tần Ninh, không diệt Thanh Vân tông, mối hận trong lòng ta sẽ không bao giờ giải được!”
Lời này nói ra, tất cả đều sửng sốt.
Hồng Điền tức giận không ít.
Đám người lúc này đều nhìn vào Thiên Đạo Nhất.
Thông gia với Thanh Vân tông, hình như Thiên Đạo lâu đã rước lấy phiền rồi.
“Được thôi, đã thế thì ta cũng sẽ không nói nhảm với các ngươi nữa!”
“Thiên lâu chủ!”
Thiên Đạo Nhất vừa nói xong, một bóng người đã đi ra.
Tông chủ Độc Tàm tông là Thiên Tàm Tử lúc này xuất hiện, khàn giọng nói: “Ngươi nghĩ kỹ lại đi, lấy một địch ba, ngươi tựa hồ cũng không thắng được đâu, cớ gì phải tự đem Thiên Đạo lâu của mình rơi xuống nước chứ?”
“Hôn lễ này còn chưa kết thúc đâu, Thiên Đạo lâu ngươi dẫn người rút lui, ba tông môn lớn bọn ta tuyệt đối sẽ không tính toán, ngày khác nhất định sẽ dâng lễ đến xin lỗi Thiên Đạo lâu”.
“Nhưng hôm nay, Thanh Vân tông này buộc phải bị tiêu diệt!”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều chờ xem kịch hay.
Phi Hồng Môn cùng Thất Tinh Cung đến phá thì mọi người còn hiểu được, nhưng Thiên Tàm Tử xen vào thì đúng là khó hiểu.
Dường như Thanh Vân tông có thù oán gì đến Độc Tàm tông đâu?
“Muốn tiêu diệt Thanh Vân tông ta nào dễ như vậy?”
Lý Dương Chiêu lúc này quát lên: “Các đệ tử Thanh Vân tông, ngăn địch!”
“Vâng!”
Trong nháy mắt, từng đệ tử lúc này cầm vũ khí bước ra.
Mặc dù bọn họ không mạnh, nhưng Thanh Vân tông là tông môn của bọn họ.
“Một đám lắt nhắt mà thôi!”
Hồng Điền cười lạnh: “Hôm nay diệt Thanh Vân tông các ngươi, nếu không phải vì có Thiên Đạo lâu ở đây, thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt!”
Trong giây lát, khí thế ở đây trở nên gay gắt hẳn.