Hôn lễ đang náo nhiệt tiến hành, Thiên Đạo Nhất cùng Lý Dương Chiêu hai người an tọa trên ghế.
Tần Ninh đứng bên cạnh, nhìn cảnh này, thật cảm khái.
Năm đó, hắn cũng như vậy, nhìn Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên kết hôn sinh con...
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mấy vòng luân hồi, cơ duyên xảo hợp, lại đổi một thân phận khác, quay về nơi đây, nhưng những đồ tôn kia đã không còn nữa...
Đồ nghi ngu ngốc duy nhất ở đời thứ nhất hiện tại đang ngoan ngoãn ở đại lục Thương Lan chờ mình.
Nghĩ đến đứa ngốc Thanh Vân, Tần Ninh chỉ cười khổ.
“Phu thê giao bái!”
Nhị trưởng lão hô lên, hai người làm lễ xong xuôi, trưởng bối hai bên chuẩn bị lên tiếng.
Thiên Đạo Nhất lúc này đứng dậy, vừa định mở miệng, nhìn sang Lý Dương Chiêu bên cạnh, tức thì lùi một bước, cười nói: “Mời Lý trưởng lão nói trước!”
Lý Dương Chiêu ngẩn ra.
Đối phương là ai cơ chứ?
Lâu chủ Thiên Đạo lâu nhường mình, vậy còn ra cái thể thống gì nữa?
Nhưng nếu mình lùi bước thì khác nào ném đi mặt mũi của Thanh Vân tông, tông chủ sẽ trách mình.
Tông chủ!
Nghĩ đến Tần Ninh, Lý Dương Chiêu lập tức nghiêng người, nhìn Tần Ninh, cười híp mắt nói: “Tông chủ, đáng ra ngài nên ngồi ở đây nhận lễ bái mới đúng, ta đã vượt quá bối phận rồi, ngài cũng nên phát biểu đôi câu trước chứ ạ!”
Nghe vậy, Tần Ninh ngẫm chút, gật đầu, đi lên trước.
Mà cảnh này cũng khiến các tông chủ của tông môn hạng hai sững sờ.
Mặc dù chỉ là phát biểu đơn giản, nhưng cũng không khó nhìn ra là Thiên Đạo lâu đang nhường Thanh Vân tông nói trước.
Chuyện này là sao?
Tần Ninh đi lên, nhìn Thiên Đạo Nhất rồi gật đầu.
Tên nhóc này cũng biết điều, so với lão tổ tông là thằng nhãi Thiên Đạo Thanh thì thông minh hơn nhiều.
“Ồ?”, Tần Ninh nhìn Thiên Đạo Nhất, mỉm cười đáp: “Ông nói ta nghe xem”.
Thiên Đạo Nhất nghiêm túc nói: “Tại hạ mong rằng con gái Thiên Linh Lung có thể được gia nhập Thanh Vân tông!”
Lời này nói ra, toàn bộ quảng trường trước đại điện Thanh Vân đều trở nên im lìm.