Lấy tính cách của Độc công tử, có người dám nói Độc Điển như vậy, hắn ta đã xông lên giết rồi.
Hôm nay sao mà yên tĩnh như vậy?
Độc công tử lúc này có nỗi khổ mà không ói được.
Hắn ta rất oan ức!
Ban nãy Tần Ninh đã phá công kích của hắn ta hai lần, giờ mà nhảy tới động vào Tần Ninh thì khác nào tự tìm đường chết?
“Nói lời điên cuồng, ngươi giết trưởng lão Phi Hồng Môn của ta, phế một tay của nhị đệ ta, hôm nay cùng trả lại hết nợ này đi. Thanh Vân tông đã xuống dốc đến bực này, ta nghĩ cũng không cần tồn tại nữa đâu!”
“Hôm nay ta sẽ giết tông chủ là ngươi, để xem Thanh Vân tông còn nói được gì?”
Hồng Quan Vũ giận dữ quát lên.
Tần Ninh thản nhiên đáp: “Không phục à?”
“Không phục thì đánh đến lúc ngươi phục mới thôi!”
Tần Ninh đáp lại, một bộ dáng thản nhiên khiến Hồng Quan Vũ lòng đầy lửa giận.
Người này đúng như những gì nhị đệ và tam đệ nói, kiêu ngạo điên cuồng, không coi ai ra gì.
“Hôm nay, ta sẽ dùng cây thương này để giết ngươi?”
Hồng Quan Vũ quát khẽ, sát khí bừng bừng.
“Tương quyết Phi Hồng?”
Tần Ninh bật cười: “Lúc công tử ta nghịch thương thì ngươi còn chưa thành hình đâu!”
Lời này nói ra, Tần Ninh bước lên đón đầu.
“Tên này muốn làm gì đây? Cảnh giới Địa Võ tầng ba đánh với Địa Võ tầng chín sao?”
“Đừng đùa chứ!”
“Cách biệt sáu tầng, đùa à?”
Lúc này, mọi người bàn tán ầm ĩ.
Tần Ninh hừ một tiếng, áp sát từng bước.
Hồng Quan Vũ cũng sát khí tung hoành, tốc độ lóe lên, đâm ra một thương, chính giữa ngực Tần Ninh.
Nhưng một chiêu nhanh như thế, Tần Ninh lại tỏ vẻ khinh miệt, hơi nghiêng người, tránh được.