Minh Triệt phẫn nộ hét lên: “Cái tên Tần Ninh thật sự rất đáng ghét!”
“Lần trước đánh gẫy tay ta, lần này lại dám bảo Diệp Viên Viên treo ta lên mái hiên Thánh Đan các...”
“Ta đường đường là lục hoàng tử, mặt mũi của ta giờ biết vứt đi đâu?”
“Cái đồ Diệp Viên Viên đó cứ bảo vệ hắn, còn cả Thánh Đăng Phong nữa, không tiếc lật mặt với Từ Viễn Sơn để bảo vệ hắn!”
“Tên nhãi này rốt cuộc là ai?”
Minh Triệt đã hoàn toàn phát cáu.
Thân là lục hoàng tử của đế quốc, hắn ta đã bao giờ chịu thiệt vậy đâu?
“Lục hoàng tử, kẻ này rõ là loại ác nhân, không coi nhà họ Quách chúng ta ra gì, cũng khinh thường lục hoàng tử!”
Từ Thịnh cũng cung kính nói: “Lục hoàng tử điện hạ chẳng phải có thống lĩnh Tề Uy của cấm vệ quân hay sao? Con trai của ông ta là Tề Đông Minh đã là đại đội trưởng rồi đấy. Ta nhớ Tề Đông Minh đang ở cảnh giới Linh Hải tầng 4, để gã dẫn cấm vệ quân đến mai phục, thì tên Tần Ninh đó...”
“Được!”
Minh Triệt âm hiểm nói: “Làm vậy đi, thằng khốn đó còn dám vũ nhục ta nữa thì ta sẽ giết chết hắn!”
Nghe vậy, khóe miệng Từ Thịnh khẽ cong lên.
Ở chỗ khác, Tần Ninh và hai cha con Thánh Đăng Phong cùng Thánh Tâm Duệ dùng bữa xong thì quay về Thánh Đan các.
Tần Ninh đang nghĩ đến vết thương của đại ca mình. Linh Hải bị phế trong mắt người khác chính là cái chết.
Nhưng với Tần Ninh thì không khó.
Linh đan bát phẩm, cửu phẩm có thể dễ dàng hóa giải.
Nhưng hắn của hiện tại thì thực lực có hạn, luyện chế không ra.
Mà trong Đế Đô này, linh đan sư cao cấp nhất cũng mới ở tứ phẩm.
Hắn phải nghĩ cách làm sao để ngưng tụ lại Linh Hải cho đại ca, mà phải dùng linh đan cấp thấp.
Cuối cùng, Tần Ninh chọn ba loại linh đan.
Phá linh đan!
Tố linh đan!
Hồi linh đan!
Ba loại công thức này là linh đan nhất phẩm thượng đẳng, mà công hiệu của chúng thì đúng là một trời một vực.
Phá linh đan phá hỏng linh hải, linh mạch của võ giả; Tố linh đan thì tái tạo lại linh hải và linh mạch; còn Hồi linh đan thì nâng cao linh hải và linh mạch.
Đại ca ngưng tụ năm luồng linh hải nhưng đã bị phá đi, vậy thì phải phá cho triệt để.
Phá rồi lập lại cũng là một cách.
Sau khi quyết định thì Tần Ninh đi theo Thánh Tâm Duệ chọn đan dược trong Thánh Đan các.
Dược liệu cho ba loại đan dược này không khó tìm, thứ quý phải là công thức.
Nhưng Tần Ninh lại là một bảo điển công thức sống sờ sờ.
Nhìn Tần Ninh đi qua đi lại giữa các loại đan dược, Thánh Tâm Duệ cũng thầm mong mỏi.
Hắn ta đã được chứng kiến đan thuật của Tần Ninh một lần, cũng là sự kinh ngạc và sùng bái phát ra từ trong tâm.
Đan dược luyện chế ra có hoa văn, đây đâu phải chuyện ai cũng làm được.
Tần Ninh lúc này lại ra tay, hắn ta rất mong có phúc chiêm ngưỡng một lần nữa.
Trong lúc ấy, Thánh Tâm Duệ cũng không phát hiện ra được một người từng kiêu ngạo không quan tâm ai như hắn ta lại trở thanh đan đồng của Tần Ninh.
“Đại khái vậy là được rồi!”
Tần Ninh thở phảo, nói: “Tìm một phòng luyện đan cho ta đi!”
“Dạ!”
Thánh Tâm Duệ lập tức dẫn Tần Ninh đi đến một trong số các phòng luyện đan của Thánh Đan các.
Mà Tần Ninh đã bắt đầu luyện chế linh đan. Ở một góc khác thì Thánh Đan các cũng đang vội vàng chuẩn bị.
Tại đại sảnh tầng 1 của Thánh Đan các, Thánh Đăng Phong mặc đồ của đan sư, bất an đứng đó.
“Haha... Thánh sư huynh, đã lâu không gặp, huynh vẫn phong độ như xưa nhỉ!”
Có một tiếng cười vang lên.
Có mấy người đã xuất hiện bên ngoài Thánh Đan các.
Có hai người đứng đầu, một trong hai người tóc đen, mặc trường bào màu đen, hai mắt hõm lại, thần sắc âm u, dù có cười lên thì vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.
“Sư đệ Cưu Thạch, đã lâu không gặp nhỉ!”
Thấy người này, Thánh Đăng Phong cũng chắp tay chào.
Cưu Thạch chính là sư đệ tới tỉ thí với ông ta lần này, cũng là một linh đan sư tứ phẩm.
Nhưng khi Thánh Đăng Phong nhìn thấy lão già phía sau Cưu Thạch thì sắc mặt liền biến đổi.
“Đại sư Khương Vinh!”
Nhìn thấy lão già tóc bạc đó, Thánh Đăng Phong lập tức trở nên cung kính hơn nhiều.
“Đứng dậy đi, Tiểu Thánh!”
Lão già cười haha nói: “Đã lâu không gặp, giờ ngươi cũng có khí thế của một các chủ rồi đấy!”
“Khương đại sư nói quá rồi!”
Thánh Đăng Phong không dám nhận: “Vãn bối từng được Khương đại sư chỉ điểm nên mới có ngày hôm nay. Nếu biết Khương đại sư tới thì vãn bối nên đến đây sớm mới phải!”
Khương Vinh là một linh đan sư thất phẩm hàng thật giá thật.
Trong tổng các của Thánh Đan các, Khương Vinh cũng là linh đan sư cấp bậc đại sư.
Thánh Đăng Phong không ngờ Khương Vinh lại đích thân đến đây, thật sự kinh ngạc vô cùng.
“Sư huynh, sao huynh lại nói thế?”
Cưu Thạch cười khà khà: “Đại sư Khương Vinh đến thì huynh mới đi ra đón, còn ta đến thì huynh ở trong này chờ ta?”
“Sư đệ Cưu Thạch, giữa hai chúng ta mà còn phải câu nệ sao?”, Thánh Đăng Phong cười như không cười, đáp.
“Haha, lần này thì đúng là phải câu nệ đấy!”
Cưu Thạch nhếch miệng cười: “Thánh sư huynh, lần này, huynh phải giữ cho chắc Thánh Đan các của đế quốc Bắc Minh vào, nếu không ta sẽ lên làm các chủ đấy!”
“Yên tâm, sẽ không để đệ được như ý đâu!”
Cuộc đối thoại của hai người tràn ngập mùi thuốc súng.
Khương Vinh cũng phất tay cười nói: “Hai người các ngươi đấu đá nhau từ hồi trẻ, đến giờ vẫn vậy!”
“Nhưng Thánh Đăng Phong à, lần này Cưu Thạch đã chuẩn bị nhiều đó, ngươi phải cẩn thận đi!”
“Dạ!”
Thánh Đăng Phong vẫn cung kính với Khương Vinh.
Khương Vinh từng dạy ông ta một lần, sống rất công bằng, thái độ ôn hòa. Lần này để Khương Vinh làm người kiểm tra thì đúng là quá phù hợp.
“Khương đại sư đến phòng nghỉ trước không ạ!”
“Không cần đâu!”
Khương Vinh xua tay: “Đã đến rồi thì bắt đầu đi, dù gì Thánh Đan các cũng có đến hơn trăm người, cần phải tranh thủ thời gian”.
“Cũng được ạ!”
Thánh Đăng Phong lập tức dẫn đầu đến phòng luyện đan đã chuẩn bị sẵn.
Tất cả dược liệu cũng đã đủ.
Cưu Thạch cũng không nói nhiều, lấy ra đan đỉnh của mình luôn.
Một mặt khác, Thánh Đăng Phong cũng đứng cạnh đan đỉnh của mình.
Sau khi được Tần Ninh chỉ điểm nửa ngày những chỗ hổng thì Thánh Đăng Phong đã hoàn toàn sáng tỏ.
Những lời của Tần Ninh đã nhắc nhở ông ta và khiến ông ta khai phá được rất nhiều.
Khương Vinh thì ngồi trên ghế, yên tĩnh chờ đợi.
“Được rồi, chuẩn bị bắt đầu, mọi người ai làm việc người đó đi!”
Khương Vinh mỉm cười, phất tay, một tấm màn ngăn căn phòng làm đôi, lão ta ngồi đầu nhìn cả hai phía.
Cưu Thạch lúc này lấy dược liệu ra, nở một nụ cười nhạt.
Ông ta chưa bao giờ nghi ngờ về đan thuật của mình cả.
Đan thuật của Thánh Đăng Phong và của ông ta đã có cách biệt rất lớn, lần này ông ta cũng dốc lòng chuẩn bị ba câu hỏi, chắc chắn Thánh Đăng Phong sẽ không trả lời ra được.
Như vậy, không chỉ có đan thuật, phần khảo vấn Thánh Đăng Phong cũng sẽ hoàn toàn thua ông ta.
Các chủ của Thánh Đan các chắc chắn phải thuộc về ông ta!