Tần Ninh cười mắng: “Kiếm Tiểu Minh, ngươi mà không đột phá được lên cảnh giới Địa Võ thì ta phế cái chức vụ viện trưởng viện kiếm đạo của ngươi đó!”
“Ca, cảnh giới Địa Võ này nào có dễ như vậy!”
“Mà ta vừa mới tiếp nhận truyền thừa, còn chưa nắm rõ mà!”
“Cút!”, Tần Ninh mắng: “Một tháng sau mà không lên được cảnh giới Địa Võ, bỏ chức viện trưởng của ngươi”.
“Hả?”
Tần Ninh nhìn Thẩm Văn Hiên nói: “Bây giờ ngươi là linh đan sư ngũ phẩm, tiếp quản Đan các là cũng đủ khả năng, hơn nữa cũng nắm rõ đan điển hơn nhiều rồi, sau này cần đào tạo đệ tử Thanh Vân tông nhiều hơn. Có đôi khi, giáo dục người khác cũng là một loại tự dạy bản thân”.
“Đồ nhi hiểu ạ”, Thẩm Văn Hiên chắp tay nói.
“Ừ, từ nay trở đi là bận rồi đấy!”
Thời gian trôi qua, sáng sớm hôm sau, Tần Ninh đã dậy.
Lão Vệ nhàn nhã ngồi trong đình nghỉ mát trên đỉnh Huyền Trần. Trong mắt Thẩm Văn Hiên và Kiếm Tiểu Minh, lão Vệ dường như không muốn nghỉ ngơi gì cả, việc duy nhất ông ta làm chỉ là đi theo Tần Ninh.
Nhưng bọn họ không hỏi, vì dù có hỏi lão Vệ cũng chẳng đáp, hỏi Tần Ninh thì càng không có được câu trả lời.
Dù sao cũng chỉ cần ghi nhớ, lão Vệ trung thành tận tâm, bảo vệ Tần Ninh như hình với bóng là được.
Mấy bóng người đi xuống núi, năm vị trưởng lão đã xếp hàng chờ đợi.
“Tông chủ, các trưởng lão của Chúc Long tông đến rồi ạ”.
“Ồ? Nhanh vậy”.
Tần Ninh phất tay: “Bảo chúng thả đồ xuống rồi đi đi, ta đưa mọi người đến nơi này!”
“Đến nơi này?”
“Linh quyết hiện giờ của Thanh Vân tông quá ít, ta đưa mọi người đi tìm linh quyết”.
“Tìm linh quyết?”
Nghe vậy, năm trưởng lão càng không hiểu.
Tần Ninh cũng không giải thích, dẫn bọn họ đi về phía sau Thanh Vân tông.
Toàn bộ Thanh Vân tông chiếm một dãy núi, đình đài lầu các đủ chứa hơn vạn người.