“Nếu bây giờ các ngươi sẵn sàng quy hàng thì Chúc Tuyết Ưng ta đảm bảo, các ngươi sẽ trở thành đệ tử của Chúc Long tông, hưởng đãi ngộ giống như những đệ tử chính thức của Chúc Long tông!”
Chúc Tuyết Ưng cười lớn: “Cho nên, hi vọng các ngươi có thể biết, ý nghĩ của câu nói này là gì!”
Chúc Tuyết Ưng vừa dứt lời thì đám người đã xôn xao bàn luận.
Lời nói vừa rồi của Tần Ninh vẫn còn văng vẳng trong tai.
Nhưng bây giờ, vị tông chủ này lại không lên tiếng.
Bị dọa ngu rồi sao?
“Tông chủ, nên làm thế nào mới được ạ?”, Lý Dương Chiêu không nhịn được nói: “Không bằng triệu hồi rùa thần, đối phó với kẻ địch mạnh?”
“Không cần!”
Tần Ninh lại không gấp gáp lên tiếng, mà nhìn xuống phía dưới.
Nếu lúc này, khi mà Thanh Vân tông đã sa sút tới cực điểm mà bọn họ vẫn còn kiên trì trấn giữ vậy thì bất kể thiên phú ra sao, chỉ cần có phần tình này đã là đáng để bồi dưỡng.
Nếu không… giết là xong.
“Thế nào?”
Chúc Tuyết Ưng nhìn đám đệ tử, cười lớn nói: “Không có nhiều thời gian để các ngươi ngẫm nghĩ đâu, nếu các ngươi không biết nắm bắt, vậy thì…”
“Ta đồng ý!”
Bỗng nhiên, một tiếng hô vang lên.
“Trần Sở Sinh!”
Nhìn người kia, năm đại trưởng lão kinh ngạc vạn phần, tất cả đệ tử cũng vô cùng khó hiểu.
Trần Sở Sinh xếp thứ hai trong năm đại đệ tử, có thể gọi là tấm gương tốt của đệ tử Thanh Vân tông.
Lúc này lại đứng ra đầu tiên.
“Đa tạ tông chủ”.
Trần Sở Sinh khẽ cười, đi ra khỏi đám người.
“Trần Sở Sinh, ngươi là đồ súc vật!”