“Vẫn còn một chuyện nữa, đại sư Khương Vinh không chỉ một lần gửi tin, hỏi khi nào Tần đại sư có thời gian, đi tới cùng đất Cửu U thì ông ta sẽ thay mặt Thánh Đan các, chiêu đãi Tần đại sư”.
“Mấy ngày nữa.
Những chuyện này, tới lúc đó nói sau đi”.
Thánh Tâm Duệ khẽ gật đầu, cười nói: “Còn nữa, Tần đại sư, ta đã được tổng bộ Thánh Đan Các lựa chọn, từ nay trở đi sẽ tới Thánh Đan Các học tập.
Chuyện này, thân là đan đồng của huynh, ta cũng phải báo với huynh một tiếng”.
“Đây là chuyện tốt”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Đan thuật của đại sư Khương Vinh cũng khá, nếu ngươi có thể bái lão ta làm thầy thì tương lai cũng có khả năng trở thành một vị linh đan sư thất phẩm”.
“Cảm ơn Tần đại sư!”
Thánh Tâm Duệ hàn huyên trong chốc lát rồi tạm biệt rời đi.
Hắn ta hiểu rõ, lúc đầu khi Tần Ninh gặp hắn ta, nói muốn thu nhận hắn ta làm đan đồng.
Vào thời điểm đó, nghe câu nói này như một điều viển vông.
Nhưng tới giờ nghĩ thật kỹ thì thật sự là hắn ta đã kiếm được khoản lời quá lớn.
Bởi vì Tần Ninh, cha của hắn ta đã bình an vô sự mà ngồi yên vị bảo tọa của Thánh Đan Các ở đế đô Bắc Minh.
Cũng chính vì như thế, hắn ta mới nhặt được một mạng.
Tần Ninh bây giờ đã có những thay đổi kinh thiên động địa so với lúc đầu.
Trở về tiểu biệt thự Vân Trung, Tiểu Thanh như được giải thoát, vui vẻ hơn nhiều, dường như vẻ lặng lẽ không nỡ khi Tiểu Phi rời đi vừa rồi, tới giờ đã quên sạch.
Đối với nó mà nói, địa vị của Tiểu Phi rõ ràng là không thể so được với Tần Ninh.
Thẩm Văn Hiên lại đi theo Tần Ninh, ngồi trên hành lang dài trước đại sảnh, nhìn khung cảnh trong viện.
“Con đường tu hành, người muốn ổn, kẻ muốn nhanh, một vài tên muốn sát phạt, một vài người lại đề cao lòng nhân ái, hàng vạn mong muốn đều có đường đi”, Tần Ninh bất giác nói: “Tay thất khiếu, thực ra nói chính xác là tay thất khiếu thông tâm.
Một số đan sư xuất sắc, ví dụ như có thất khiếu linh lung tâm, chính là tâm trí mà thành, đối với dược liệu, thuật luyện đan có lực lĩnh ngộ cực lớn, nhưng tay thất khiếu thông tâm thì lại vừa hay ngược lại”.
“Ngươi có thể tự mình cảm nhận được, khả năng lĩnh ngộ của ngươi đối với dược liệu không mạnh lắm, nhưng khi những dược liệu đó lật qua lật lại trên bàn tay ngươi thì ngươi lại càng thông thuộc những dược liệu đó”.
Nghe vậy, Thẩm Văn Hiên khẽ gật đầu.
“Người khác là tâm thấu hiểu, thân thể làm theo.
Ngươi thì lại là thân thể thực hành trước sau đó thì tâm mới hiểu”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Đây là chỗ mạnh của tay thất khiếu thông tâm.
Đôi tay này của ngươi có thể gọi là báu vật vô giá!”
Sau đó, Tần Ninh lại giảng giải rất nhiều con đường đan thuật.
Hắn thấy Thẩm Văn Hiên khá được..