Ông già áo xanh khổ sở nói: “Đại Đế cũng biết đấy, tôn giả Đại Hoang là nhân vật xuất sắc ngang với đồ nhi tôn giả Thanh Vân của ngài, năm đó hắn ta tẩu hỏa nhập ma, ngài ra tay giết hắn, nên hắn vẫn cảm tạ ngài từ tận đáy lòng, để lại một tia ý niệm không muốn tiêu tán đi, muốn báo đáp ngài!”
Nghe vậy, Tần Ninh chắp tay đi tới trước quan tài, trực tiếp ngồi lên.
“Nếu không có ngài, năm đó có lẽ Hoang Thiên Trạch đã giết sạch người họ Hoang, cũng sẽ không có truyền thừa Hoang gia như hiện tại!”
Ông già áo xanh nịnh nọt cười nói.
Tần Ninh không nói nhiều.
Năm đó, tôn giả Đại Hoang - Hoang Thiên Trạch có tu vi xuất thần nhập hóa, để siêu thoát lên cảnh giới Hóa Thần, tiến nhập cảnh giới Tam Vị mà không tiếc giá nào, thử đột phá.
Kết quả là tẩu hỏa nhập ma, vô tình lĩnh ngộ được cái gì là sát đạo nhập vị.
Sát đạo, chú ý đến sự vô tình.
Hoang Thiên Trạch tàn sát một đường, nếu muốn vô tình, trước hết phải giết chết người nhà mình.
Vì chuyện này mà người Hoang gia đến xin hắn giúp đỡ.
Nể tình Hoang Thiên Trạch và tên nhóc Thanh Vân có mối quan hệ khá tốt, Tần Ninh bèn ra tay giết chết Hoang Thiên Trạch.
Nếu không, không chỉ có Hoang Thiên Trạch chết mà Hoang gia cũng sẽ xong đời.
Vì vậy, tuy Hoang gia có tổn thất kẻ mạnh nhất là Hoang Thiên Trạch nhưng gia tộc coi như được an ổn.
Nếu hắn không ra tay, Hoang gia đã sớm bị tiêu diệt, cho nên Hoang gia vẫn nhận ân tình của hắn.
“Hiện giờ Hoang gia sao rồi?”
“Ở bên trong Cửu U đại lục, tồn tại ngang cơ thế gia Hoàng Phủ, cổ gia Lĩnh Nam.
Nền tảng mạnh mẽ, có người nói trưởng tộc đương nhiệm Hoang Thanh Sơn đã sớm tiến nhập cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong”.
Ông già áo xanh cung kính đáp.
“Ông nếu đã thức tỉnh thì hãy rời đi cùng ta thôi!”, Tần Ninh nói: “Hiện tại ta đúng là cần một người giúp đỡ, không muốn chuyện gì cũng phải tự mình ra tay, quá là phiền”.
“Lão hủ đương nhiên sẽ đi theo Đại Đế rồi ạ!”, ông già áo xanh cung kính nói.
“Sau này đừng cứ Đại Đế Đại Đế nữa, gọi ta là Tần Ninh”.
“Vâng, Tần công tử”.
Ông già mỉm cười, chắp tay nói.
.