Nhưng đại điện vẫn yên tĩnh như lúc đầu.
“À đấy, ta quên mất ở bộ dạng này thì ông đúng là không nhớ ra ta, có điều...”
Tần Ninh nói xong, đột nhiên vung tay lên, vung chưởng đến bức tường đá, trong giây lát, tám trụ đá rung chuyển.
“Là kẻ nào mà dám to gan làm loạn ở đây?”
Một tiếng gầm trong nháy mắt truyền ra.
Trong lúc ấy, quan tài rung động ầm ầm, nắp quan tài rơi xuống, một người từ trong đó bước ra.
Vừa sải bước ra, hơi thở mạnh mẽ lập tức tràn ngập cả đại điện.
Đó là một bóng người, nói đúng ra thì cũng không phải người.
Một thân áo dài màu xanh, râu tóc trắng xóa, khuôn mặt thoạt nhìn hòa ái dễ gần, lúc này đang trong cơn phẫn nộ nhưng nhìn vẫn rất dễ gần.
Nếu không phải cả người ông ta không phát ra một chút khí người nào thì nhìn cũng rất giống người đấy..
truyện tiên hiệp hay
“Ông nói ta là ai?”
Tần Ninh từ từ nói: “Trên đời này, người có thể gọi Đại Hoang Vệ ông tỉnh lại, ngoài ta ra thì còn ai nữa?”
“Đây là...!Cửu U Đại Đế!”
Ông già áo xanh run rẩy.
“Bớt giả vờ sợ hãi đi, năm đó ta đã bảo ông, ta sớm muộn cũng sẽ quay lại, ông liền nằm chết chờ ta là được!”
Nghe vậy, ánh mắt của ông già áo xanh càng tỏ ra ngạc nhiên hơn.
“Ngài ngài ngài...!Đại Đế...!sao ngài lại trở thành bộ dạng này ạ?”
“Bộ dạng này làm sao? Không đẹp trai à?”, Tần Ninh duỗi tay, đi dạo mấy vòng.
“Đẹp trai, đẹp trai gần chết luôn ạ!”
Ông già đó cười nói: “Đại Đế, ngài trở về lúc nào vậy ạ?”
“Cũng không phải là về, mà là không cẩn thận sống thêm một đời nữa!”
Nghe vậy, ông già không khỏi run rẩy gật đầu.
Vị chủ này quay về, chỉ e là Cửu U đại lục lại không yên tĩnh nữa rồi?
“Đại Hoang Vệ, ta bảo ông trông coi đồ đạc, tại sao lại không chịu trông coi cho tốt?”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta nghe nói Hoang Thiên Trạch tọa hóa di cốt, hóa thành Đại Hoang tôn cốt à?”
“Chuyện này...!không thể trách thuộc hạ được!”.