“Tên nhóc khốn nạn, con mẹ nó, ngươi trêu ta phải không!”
Địch Khánh giận không kiềm chế được.
Tần Ninh vừa mới nói đàn hỏng, phải sửa, rồi đàn một khúc chói tai như vậy rồi bảo là sửa xong rồi?
Mười viên nguyên thạch hỏa linh kim cứ thế là về tay rồi?
Đây không phải lừa thì là gì?
Oanh!
Đột nhiên có tiếng rung vang lên, từng tiếng đàn lại xuất hiện.
Công chúa Linh Lung đang đánh đàn, tiếng đàn dễ nghe dần phiêu đãng khắp không gian.
Vẫn là khúc đàn ban nãy, nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy hoàn toàn khác.
Tiếng đàn ban nãy khiến người ta như chứng kiến một biển hoa, nhưng lúc này lại không chỉ khiến người ta nhìn thấy biển hoa, mà còn cảm nhận được có tiếng gió thổi tới, ánh mặt trời chiếu sáng tâm trí, ấm áp vô cùng.
Chỉ trong một khoảng thời gian, kỹ năng đánh đàn của công chúa Linh Lung không thể tăng nhanh vậy được, chỉ có thể nói là! đàn đã không hỏng nữa!
Sau đó, công chúa Linh Lung đứng dậy, chắp tay nói: “Cảm ơn Tần công tử!”
Tiếng cảm tạ này phát ra từ nội tâm cô ta.
Qua nhiều ngày tiếp xúc với Yến Quy Phàm, biết được Tần Ninh có kiến thức sâu rộng, cô ta sớm cảm nhận được đàn này có vấn đề, nhưng tiếc là các linh khí sư trong cương quốc Linh Lung đều không phát hiện ra.
Mà lúc này, Tần Ninh không chỉ tìm ra vấn đề mà còn dễ dàng sửa lại được.
Linh khí rót vào đàn, kết hợp với tiếng đàn, cảm giác này không thể sai được.
Đàn này đã thăng hoa!
Tiếng cảm ơn của công chúa Linh Lung khiến mọi người hiểu được, Tần Ninh thật sự có khả năng.
Địch Khánh lúc này há miệng sững sờ, không biết nói gì.
Công chúa Linh Lung không khỏi hỏi tiếp: “Không biết Tần công tử làm thế nào mà sửa chữa được phù văn bên trong đàn!”
“Đơn giản thôi, phù văn bên trong linh khí cũng chính là bùa khí, có thể thay đổi tiếng đàn lưu chuyển, mà tiếng đàn đương nhiên cũng có thể thay đổi được bùa khí!”
Tần Ninh nói vậy, nghe thì giống như không nói gì, nhưng công chúa Linh Lung lại hiểu ra.
.