“Cũng chưa chắc, nhỡ là người của cương quốc Đại Sở, Hỏa Hầu hay Thiên Tượng thì sao?”
“Công tử Tần Ninh!”
Đột nhiên, phía trước có tiếng gọi lớn vang lên, một người chạy hối hả xông đến, chính là Thánh Thiên Viêm.
Thánh Thiên Viêm nhìn thấy Tần Ninh thì hô lên ngay lập tức, dường như bắt được cây cỏ cứu mạng vậy, chạy về phía Tần Ninh không ngừng.
“Bảo ngươi đi thăm dò tin tức mà sao lại chật vật thế này?”
Tần Ninh nhìn bộ dạng của Thánh Thiên Viêm, không khỏi bật cười.
“Đừng cười nữa, Tần công tử, đám người kia đuổi theo rồi kìa”.
Thánh Thiên Viêm nhìn phía sau, không khỏi sợ hãi.
“Ngươi chính là Tần Ninh!”
Thanh niên đứng đầu nhìn Tần Ninh, thần sắc lạnh nhạt, lộ ra sát cơ.
“Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?”
“Ngươi không biết ta?”, thanh niên kia híp mắt cười lạnh: “Đúng, ngươi không biết ta”.
“Công tử ta là Yến Thanh Phong, đến từ cương quốc Nam Yến.
Nơi này do ba cương quốc lớn Nam Yến, Linh Lung và Thiên Hà cùng nhau quản lý.
Ai vào thành sẽ phải nộp linh thạch, mọi người tuân thủ, chỉ mình ngươi lại không chịu?”
Yến Thanh Phong cười giễu: “Ngươi thật sự nghĩ mình là ông trời à?”
Cảm nhận được cường độ trong linh khí dao động, Yến Thanh Phong sửng sốt không ngờ.
Cô gái này xinh đẹp quyến rũ, thiên phú cũng lại đáng sợ như vậy, thật hiếm thấy.
“Cô gái, thiên phú như thế, hà tất phải làm bạn với kẻ này? Chẳng bằng đến với cương quốc Nam Yến chúng ta! ”
“Cút!”.