"Hơn nữa bảy cảnh giới lớn của Thánh Đế cũng không phải chỉ có tiêu chuẩn như vậy, từ xưa đến nay, nhiều đời chỉ truyền lại phương pháp phân loại mà thôi, nhưng thực lực chân chính vẫn phải dựa vào sức chiến đấu".
Mấy người thi nhau gật đầu.
Kế tiếp, Tần Ninh cũng nói ra những vấn đề cần chú ý trên con đường tu hành của từng người một.
Mấy người đều ghi nhớ trong lòng.
Trăng đêm treo trên phía tây, đám người cũng lần lượt rời đi.
Sơn cốc dần dần khôi phục vẻ yên tĩnh.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dẫn Tần Ninh trở lại bên trong nhà tranh.
"Uống say thật!"
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên ửng đỏ, cô cũng đã uống không ít rượu, nhìn Tần Ninh đã ngủ say trên giường, không nhịn được nói: "Tụ tập cùng một chỗ với mấy đồ đệ khiến hắn vui vẻ quá trời".
"Chưa từng thấy chàng ấy vui vẻ như vậy".
Vân Sương Nhi cũng cười nói.
Lúc này hai người đều nhẹ nhàng giúp Tần Ninh đắp chăn.
Chỉ là đột nhiên có một đôi tay bắt lấy cổ tay trắng nõn của hai người, tiếng cười khẽ vang: "Vui vẻ như vậy cũng không phải bởi vì nhìn thấy mấy đồ đệ tụ tập một chỗ, mà là nghĩ đến tối nay hai nàng đều không cần đi...", "Chàng giả vờ ngủ?"
"Chàng giả vờ say?"
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi quay người, nhíu đôi mày thanh tú lại, có vẻ vô cùng giận dữ.
Tần Ninh lại chơi xấu nói: "Các nàng đều là Thánh Tôn, bây giờ ta chỉ là Thánh Hoàng, vẫn là một Thánh Hoàng nửa tàn phế, nếu dùng sức quá lớn để phản kháng ta, sẽ kích động hai hung khí trong cơ thể ta, lấy mạng của ta, có nghe lời ta không phải xem chính các nàng rồi".
"Vô sỉ!"
"Hèn hạ".
"Thì sao chứ?"
Tần Ninh cười đắc ý nói: "Được hai nàng cùng nhau chăm sóc, có thể nói là đêm xuân đáng giá nghìn vàng!"
Tần Ninh kéo hai người lại gần.
"Sao thế?"
Phệ Thiên Giảo nói thầm: "Sao ta cảm thấy hai người phụ nữ kia đau đớn như vậy mà Tần gia lại vui vẻ thế?"
"Cút!"