Tần Ninh sau đó kéo tay Tiên Hàm, cười nói: “Ca để lại cho ngươi một viên lớn”.
Tiên Hàm gật đầu.
Mười tám viên Tịnh Ma Châu Đan do Thánh Đế luyện ra.
Tần Ninh tiêu hết sáu viên.
Một viên cho Tuyết Phi Yến, một viên cho Tiên Hàm.
Ôn Hiến Chi thì không cần.
Phệ Thiên Giảo càng không cần. Đại Tác Mệnh Thuật tiêu hết mười vạn năm tuổi thọ của hắn đủ để Phệ Thiên Giảo hoàn toàn khỏe mạnh.
Còn thừa mười viên này thì để Tần Ninh giữ lại.
“Trong thời gian này, ta sẽ ở lại Cuồng cốc”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Võ Môn cần thời gian để khôi phục lại, các ngươi cũng không cần vây quanh ta, đi làm việc của mình đi”.
Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến gật đầu.
Tần Ninh dặn dò một số việc, sau đó rời khỏi sơn cốc này, đi ra bên ngoài.
Phóng mắt nhìn ra, thu hết toàn bộ non sông của Võ Môn vào mắt.
Nửa năm qua đi.
Tần Ninh không hỏi tứ đại gia tộc bị xử trí thế nào, hắn đã tỏ rõ thái độ.
Lúc này, bên trong Võ Môn, những kiến trúc và dãy núi bị phá hư giờ cũng được chữa trị không ít.
Nhưng muốn khôi phục một trăm linh tám dãy núi bên trong và ba trăm sáu mươi dãy núi bên ngoài cũng không dễ dàng.
Lúc này, Tần Ninh đi ở phía trước, các đệ tử Võ Môn bận rộn nhìn thấy Tần Ninh thì đều quỳ bái dưới mặt đất, ánh mắt chứa đầy sự sùng bái.
Cuồng Đế đại nhân trở về.
Võ Môn dù có gặp đại nạn, nhưng người vẫn còn, hết thảy đều ổn.
Một đường đi ra phía sau chín dãy núi, đến một vùng sơn cốc.
Ở ngoài cửa cốc có hai chữ phiêu dật xuất trần.
Cuồng cốc”.
Là nơi Tần Ninh ở trước kia.
Ôn Hiến Chi thấy vậy thì cảm thán trong lòng.
Tần Ninh năm đó chế tạo Ám Thiên cốc trong Thánh Thú tông cũng mang dáng vẻ lạnh nhạt thế này.