Dạ Đế bước ra, như có ám kim vô tận cuồn cuộn theo, trời đất sáng sủa giống như hóa thành màn đêm tăm tối vô tận.
“Ngươi, duỗi tay dài quá...”, Dạ Đế lạnh nhạt nói.
“Trường kiếm của Lý Huyền Đạo ta chỉ đi đâu thì ta sẽ tới đó, ngươi muốn ngăn ta lại thì dùng thực lực mà ngăn”.
Lý Huyền Đạo lạnh lẽo nói: “Hôm nay Ma tộc các ngươi tới bao nhiêu thì ta sẽ giết bấy nhiêu”.
“Mị Đế, Viêm Đế, Huyết Đế cứ tới đây đi. Thập đại thánh vực giờ vẫn chưa đến phiên Ma tộc các ngươi rung chuyển”.
Nghe vậy, sắc mặt Dạ Đế vẫn lạnh lùng.
“Đã vậy thì ta muốn xem Lý Huyền Đạo ngươi có mấy phần bản lĩnh để kiêu ngạo như vậy”.
Dạ Đế bước ra, nhìn như chỉ đi một bước nhưng trong nháy mắt lại xuất hiện ngay trước mặt Lý Huyền Đạo.
Một tay nắm chặt, vô số quả cầu đen to cỡ nắm tay xuất hiện, trong khoảnh khắc bao vây Lý Huyền Đạo.
“Nổ!”
Quả cầu đen lập tức nổ ra.
Tiếng nổ đùng đoàng vang vọng khắp nơi, phá tan cả những đỉnh núi quanh đó.
Lý Huyền Đạo lập tức lui về sau, ngưng tụ ba mươi ba thanh thánh kiếm quanh thân rồi chém ra, phá vỡ uy năng của mấy quà cầu kia.
Trong nháy mắt khi hai người giao thủ, thần uy ngập trời.
Lúc này, bất kỳ ai cũng thấy được sự khủng bố của cả hai.
“Thánh Đế...”, vô số người đều nghĩ ra hai chữ này.
Đây chính là Thánh Đế, đáng sợ đến phát run.
Dạ Đế nhìn Lý Huyền Đạo, khẽ mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng chỉ được thế mà thôi...”, một góc áo của Lý Huyền Đạo lúc này đã bị cháy đen.
Lý Huyền Đạo nhìn chỗ bị cháy đen, sắc mặt vẫn thản nhiên.
“Ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi...”
Lời nói của hai người đối chọi gay gắt.
Hai người đều là Thánh Đế đỉnh cao, người thường không thể sánh bằng.
Lý Huyền Đạo lúc này vẫn bình tĩnh như cũ.
Nắm tay khẽ thả lỏng.
Rất nhiều tiếng rung chuyển vang lên.