Nhưng giờ đây lục đại Thánh Đế chỉ còn lại một người.
Và kẻ còn sống sót kia lúc này đây sẽ bỏ mạng dưới đao của Tần Ninh bất cứ lúc nào.
Phong Vô Tình đứng trong đám đông, luôn sát sao theo dõi Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết để đảm bảo an toàn cho hai người.
Đến cuối cùng, vị Thánh Tôn này vẫn không xuất thủ.
Đây là chuyện của thánh vực Đại Võ, không liên quan gì đến hắn ta.
Song, khi lại hướng mắt về phía Tần Ninh, Phong Vô Tình chợt nhớ lại câu nói của hắn.
“Ta là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế và cũng là Thanh Vân Kiếm Đế, ta chuyển thế trùng sinh không phải chỉ một lần”.
Hiện giờ, gần như có thể khẳng định Tần Ninh chính là chuyển kiếp của Cuồng Võ Thiên Đế.
Nếu không thì làm sao hắn sử dụng được Thanh Long Trảm Nguyệt Đao?
Sao có thể bùng nổ Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận?
Sao có thể khơi dậy Thiên Vũ Cuồng Long Chi Thế?
Tất cả mối ngờ vực này chỉ được giải đáp khi Tần Ninh tinh thông mọi võ kỹ trong Võ Môn.
Phong Vô Tình không khỏi nghĩ ngợi.
Chẳng lẽ vị này là Thanh Vân Kiếm Đế, sư tôn của đại nhân thật?
Thế thì ai mà tin cho nổi.
Vào tám vạn năm trước, Ngự Thiên Thánh Tôn là một Thánh Tôn hùng mạnh của thánh vực Thiên Hồng, sau này đấu với Thánh Đế và giết Thánh Đế của Hạ Tam Thiên, bản thân cũng trở thành Thánh Đế.
Cuồng Võ Thiên Đế, người sáng lập Võ Môn, bất khả chiến bại.
Thanh Vân Kiếm Đế dạy dỗ nên Lý Huyền Đạo đại nhân được mệnh danh là thanh kiếm mạnh nhất mười vực, Lý Huyền Đạo đại nhân cũng thành lập một kiếm các vô cùng nổi tiếng ở thánh vực Thiên Kiếm.
Tám vạn năm trước! Bảy vạn năm trước! Sáu vạn năm trước! Mỗi một vạn năm là một kiếp! Tần Ninh nói thật ư?
Nhưng Phong Vô Tình không thể kiểm chứng điều đó.
Đúng hay không còn cần đại nhân đích thân kiểm tra.
Tới cũng chết thôi.
Cuồng Vương không có ở đây nhưng Cuồng Đế chuyển thế về, bảo vệ Võ Môn.
Võ Môn là bất diệt.