Không ngờ tam gia của Giang gia là Ma tộc.
Giang Tĩnh bảo: "Tất cả những kẻ Ma tộc cảnh giới Thánh Hoàng trà trộn tại đây đều sẽ bị giết, sau đó các ngươi dẫn dắt con cháu trong tộc tập trung đối phó võ giả của tứ đại gia tộc".
"Sau lần này, Giang gia và Khúc gia sẽ là trụ cột của Võ Môn, nghe rõ chưa?"
"Những năm qua, hai gia tộc chúng ta bị tứ đại gia tộc gạt bỏ nhưng chưa bao giờ hai lòng với Võ Môn. Sự thật chứng minh chúng ta đã chọn đúng".
"Lão tổ mất rồi, nhưng sau hôm nay, hai gia tộc chúng ta sẽ có nhiều cường giả hơn".
Giang Tĩnh vô cùng chắc chắn với điều này.
Bởi lẽ Đại Đế đã trở về, và Giang gia, Khúc gia cũng đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất.
Sau khi cuộc chiến này kết thúc, Đại Đế sẽ ban thưởng cho họ thôi.
Giờ phút này, từng người ngụy trang ma tộc bị chém giết.
Năm vị thái thượng tộc lão cảnh giới Thánh Tôn tứ chuyển ra tay, Thánh Hoàng giãy giụa chống cự, có vẻ cực kỳ buồn cười.
Khí thế bùng nổ ngưng tụ lại.
Các đệ tử Võ Môn, nhà họ Giang, nhà họ Khúc càng đánh càng hăng.
Cán cân thắng lợi đang nghiêng dần về phía bọn họ.
Tần Ninh dùng sức của bản thân thay đổi toàn cục.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, trên mặt đất nơi đâu cũng là chiến trường.
Tần Ninh đứng giữa không trung, ánh mắt nhìn về nơi xa.
"Nhị Cẩu Tử, thả ba người bọn họ ra".
Phiền phức bên này đã xem như giải quyết.
Cao thủ cảnh giới Thánh Tôn không quá trăm người, ma tộc có thể xếp vào bao nhiêu gian tế?
Mặc dù có, hắn cũng chẳng thể phân biệt, chỉ có thể mặc kệ.
Chi bằng hiện tại bắt đầu giải quyết mấy kẻ Thánh Tôn đỉnh cấp này.
Nghe Tần Ninh nói vậy, Phệ Thiên Giảo lên tiếng, để ba người rời đi.
Ba người Dạ Dục, Dạ Vinh, Dạ Hàn Băng cực kỳ giận dữ.
Thật là quá đáng.
"Cuồng Võ Thiên Đế, danh bất hư truyền".
Dạ Dục lạnh lùng nói: "Mười sáu đạo Thánh Hoàng thể văn, chưa từng nghe thấy".
"Chỉ có bảy đạo thật sự, chín đạo còn lại chẳng qua là mượn nhờ sức mạnh trời đất trong trận pháp mà tạm thời hội tụ mà thôi".