Phong Thần Châu

Chương 50: Tốt nhất là cùng lên đi




Hiện tại, đám đông chỉ cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập.

Rất nhiều người ở đây lần đầu tiên nhìn thấy võ giả cảnh giới Linh Hải.

Tần Thương Sinh cũng khẽ nhíu mày, nhìn Tần Ninh, nhỏ giọng nói: “Để cha không tuyệt tử tuyệt tôn, con đi trước đi!”

“Đi?”

Tần Ninh khẽ nở nụ cười: “Cha, cha không tin con trai đến mức này sao? Chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng một thôi mà, cũng không nhất thiết phải đi đâu cả, chẳng qua chỉ hơi phiền phức chút thôi!”

Hả?

Vừa nói xong những lời này, hai người Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều giật mình.

Tần Ninh còn có cách sao?

Tần Ninh đột nhiên nhẹ giọng: “Chẳng lẽ cha quên rồi sao? Vị Cửu U Đại Đế đứng sau con...”

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Tần Thương Sinh hiện lên một tia vui mừng.

Xem ra Tần Ninh vẫn còn có cách khác, nhưng rốt cuộc là cách nào thì tạm thời họ không thể biết được.

“Ha ha, Hoang Ngọc Trạch, xem ra ngươi bị coi thường rồi!”

Nhưng niềm vui trên khuôn mặt Tần Thương Sinh còn chưa lan ra, một tiếng cười lớn lại vang lên.

Giữa không trung, một bóng người xuất hiện trên nóc nhà, chỉ mất vài bước là đã đến trước mặt đám đông.

“Thanh huynh!”

Thấy người vừa đến, Lâm Chiến Thiên tỏ rõ vẻ vui mừng, rõ ràng vị Thanh huynh này chính là trợ thủ mà ông ta mời đến. . Được copy tại # trumtruyen .o rg #

“Thanh Uyên, ngươi cũng đến tham gia sao?”

Thấy người vừa đến, Hoang Ngọc Trạch khẽ nhíu mày.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi.

Thanh Uyên! Trong phạm vi ngàn dặm, chỉ có một Thanh Uyên danh tiếng lẫy lừng, thành chủ thành Thanh Phong - Thanh Uyên.

Hơn nữa, theo lời đồn đại, người này cũng là một võ giả cảnh giới Linh Hải tầng một.

Lần này, sự xuất hiện của hai vị cường giả cảnh giới Linh Hải tầng một khiến cho tình thế của Tần gia lập tức thay đổi.

“Sao thế? Hoang Ngọc Trạch ngươi có thể đến còn ta không thể đến sao?”

Thành chủ Thanh Uyên mặc một trường sam màu xanh, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Ninh.

“Lâm Chiến Thiên, chỉ một thiếu niên mười sáu tuổi lại có thể khiến cho ba gia tộc lớn các ngươi biến thành bộ dạng này?”

“Thanh huynh, ta nhờ huynh đến không phải để trêu đùa bọn ta đâu!”

“Ha ha...”

Thanh Uyên cười ha ha: “Nếu đã vậy, thì đừng phí lời nữa!”

Thanh Uyên dứt lời lại nhìn về phía Hoang Ngọc Trạch, cười nói: “Hoang Ngọc Trạch, ngươi lên hay là ta lên đây?”

“Các người... tốt nhất là cùng xông lên đi!”

Đúng lúc đó, một giọng nói điềm tĩnh vang lên.

Tần Ninh đứng đó, chắp hai tay ra sau, bình tĩnh nói: “Nếu không thì ta sợ các người sẽ không có cơ hội đâu, cùng nhau lên đi, như vậy cũng thú vị hơn nhiều!”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở trước cổng Tần phủ đều cảm thấy bầu không khí như đông cứng lại.

Những lời vừa rồi là do Tần Ninh nói sao?

Tên nhóc này điên rồi à?

Đây là hai vị cường giả cảnh giới Linh Hải tầng một đó.

Cảnh giới Linh Hải, ngưng đọng một Linh Hải, linh khí tồn trữ gấp mười lần võ giả cảnh giới cửa thứ chín đó.

Hơn nữa, cường giả cảnh giới Linh Hải tu luyện linh quyết, sức tấn công có thể nói là khác một trời một vực so với võ giả cảnh giới cửa thứ chín.

Đây là một khoảng cách cực lớn, không phải một câu là có thể giải thích rõ ràng.

Trong cả đế quốc Bắc Minh, võ giả cảnh giới cửa thứ chín, cao thủ đạt đến cảnh giới Thiên Môn không ít, có thể nói trong một thành trì với một triệu nhân khẩu thì cũng có được mấy người.

Cả đế quốc Bắc Minh, ví dụ như trong thành Lăng Vân này cũng có ít nhất mấy ngàn người.

Võ giả đạt đến cảnh giới cửa thứ chín cũng có ít nhất mấy chục ngàn người.

Thế nhưng, võ giả đạt đến cảnh giới Linh Hải thì trong một thành trì mấy triệu nhân khẩu cũng chỉ có thể có một người.

Trong mắt đám võ giả cảnh giới cửa thứ chín, cảnh giới Linh Hải giống như thần long vậy, là kiểu thấy đầu không thấy đuôi.

Nhưng thái độ của Tần Ninh khiến mọi người hoài nghi, liệu có phải hắn không hề biết khái niệm cảnh giới Linh Hải hay không?

“Ninh Nhi, không được nói càn!”

Tần Thương Sinh không nói nên lời.

Ông ấy vốn cho rằng, Tần Ninh có cách gì để đối phó với hai vị cường giả cảnh giới Linh Hải, nhưng không ngờ, ý của Tần Ninh lại là để chính hắn ra mặt!

Đùa kiểu gì vậy hả?

Đây là cường địch cảnh giới Linh Hải đó!

“Con không đùa!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta bảo các người cùng lên là vì không muốn trễ nải thời gian thôi”.

“Không muốn trễ nải thời gian?”

Hoang Ngọc Trạch lạnh lùng cười.

“Được, hay lắm! Hôm nay, cho dù không phải Lăng Thế Thành mời ta đến nhưng gặp được ngươi bây giờ, ngươi chắc chắn cũng sẽ chết thôi!”

Vẻ mặt của Hoang Ngọc Trạch rất khó coi, rõ ràng người này đã rất tức giận.

Mặt khác, vẻ mặt của Thanh Uyên cũng không dễ nhìn.

Là nhân vật lớn cảnh giới Linh Hải, bọn họ chưa từng bị khinh thường như thế này.

“Muốn động vào con ta thì phải bước qua xác ta trước!”

“Tần Thương Sinh, ngươi đừng nhúng tay vào!”

Nhưng hiện giờ Sở Sơn Hà, Lâm Chiến Thiên sao có thể để Tần Thương Sinh giúp đỡ Tần Ninh được.

Hiện tại, Lăng Thế Thành cũng nuốt một viên đan dược, sắc mặt trở lại bình thường, tạm thời áp chế thương thế, lập tức liên thủ với Sở Sơn Hà và Lâm Chiến Thiên, xông về phía Tần Thương Sinh chém giết.

Cơ hội sống mà người Tần gia vừa nhìn thấy đã bị hai địch thủ cảnh giới Linh Hải dập tắt trong nháy mắt.

Hiện giờ Hoang Ngọc Trạch đã không quan tâm gì nữa, xông lên chém giết Tần Ninh.

“Hoàng Minh ấn, ấn thân!”

Hoang Ngọc Trạch tung ra một chưởng, linh khí trong tay tạo thành ấn kí, đập vào ngực Tần Ninh.

Một tiếng ầm vang lên, cơ thể Tần Ninh lui từng bước về sau.

“Hừ!”

Hoang Ngọc Trạch dừng lại.

Hoàng Minh ấn chính là linh quyết ấn mà ông ta tu luyện, cho dù là võ giả cảnh giới cửa thứ chín bị đánh trúng ấn ký này cũng sẽ chết.

Ông ta còn tưởng Tần Ninh có ba đầu sáu tay, không ngờ cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi giỏi khoác lác mà thôi.

“Trúng phải ấn ký của ta, tiểu tử, ngươi chết chắc!”

Hoang Ngọc Trạch chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói.

“Ông nói gì cơ?”

Đúng lúc đó, giọng nói của Tần Ninh lại đột nhiên vang lên.

“Ấn ký này của ông hơi yếu, muốn giết ta thì khó lắm!”

Cái gì!

Nhìn thấy Tần Ninh vẫn bình yên vô sự, Hoang Ngọc Trạch trợn to mắt.

Đây là linh quyết đó, là linh quyết mà ông ta đắc ý nhất, thành thục nhất, sức tấn công vô cùng bá đạo, Tần Ninh trúng chưởng này sao lại giống như... không có chuyện gì xảy ra?

Không thể nào!

Hoang Ngọc Trạch sao có thể biết được!

Cương Phong linh thể quyết mà Tần Ninh tu luyện chính là phàm quyết cực phẩm nhất đẳng. Mặc dù không phải linh quyết nhưng nó hoàn toàn dung hợp với cơ thể của hắn, chỉ cần thi triển linh thể quyết thì sức phòng ngự có thể tăng vọt.

Hơn nữa, không chỉ vậy, linh quyết này có thể hấp thụ một đòn tấn công nhất định, chuyển hóa thành năng lượng của mình.

Tần Ninh nhếch miệng cười, nhìn Hoang Ngọc Trạch, cũng không hề lo lắng.

“Sao nào? Có muốn thử thêm một ấn nữa không?”

“Ngươi...”

“Ha ha...”

Một tiếng cười đột nhiên vang lên, Thanh Uyên bước ra, cười nói: “Hoang Ngọc Trạch, xem ra cảnh giới Linh Hải của ngươi cũng hư ảo quá nhỉ”.

“Hừ!”

Hoang Ngọc Trạch không phục nói: “Nếu ngươi có thể giết chết hắn thì ngươi thử xem!”

“Được thôi!”

Thanh Uyên khẽ cười, khiến cho người khác có cảm giác đón gió xuân.

“Vậy thì ngươi thử đòn tấn công của ta xem!”

Bóng dáng Thanh Uyên lóe lên, xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh, tay trái nắm thành quyền, tay phải thành một chưởng, ngay lúc này đồng thời tung ra cả quyền lẫn chưởng.

Nhìn thấy cảnh này, Hoang Ngọc Trạch khẽ giật mình.