Phong Thần Châu

Chương 4912: Sao có thể như vậy!  




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Âm thanh của Tần Ninh trầm thấp, sắc mặt cũng u ám.  

 

Sáu vị thủ lĩnh còn lại sắc mặt cũng trắng bệch.  

 

Đại ca là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, vậy mà bị…giết chết trong giây lát!  

 

Người thanh niên nhìn qua có vẻ ốm yếu kia, không ngờ lại có thực lực mạnh mẽ đến như vậy!  

 

“Rút!”  

 

Sáu người còn lại sao còn dám đánh tiếp, bọn họ rút lui trong nháy mắt, sợ Tần Ninh lại vung ra thêm một nhát kiếm nữa.  

 

Những người còn lại cũng chạy trốn.  

 

Mấy người đều nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo sự…kinh sợ.  

 

“Ngươi…khôi phục thực lực rồi?”  

 

Giang Y Y không thể tin nói.  

 

“Phốc…”  

 

Thế nhưng lúc này đây, sắc mặt Tần Ninh đột nhiên trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, thất tha thất thiểu ngã xuống đất.  

 

Ôn Hiến Chi nhanh mắt nhanh tay, vội vàng đỡ lấy người thanh niên tự xưng là sư tôn của mình này.  

 

“Ai…Ngầu được ba giây…Cần gì phải thế…”  

 

Ôn Hiến Chi thì thầm nói.  

 

Đám người Giang Y Y cũng vội vàng tiến đến.  

 

“Tần đại ca, ngươi…”, Giang Tiểu Tiểu căng thẳng.  

 

Tần Ninh chua xót nói: “Chẳng qua là mượn uy lực thánh kiếm của Phong Vô Tình dùng một chút, cứng rắn thi triển sát khí trên thân kiếm, dùng một kích giết chết tên kia”.  

 

“Thực lực của ta vẫn chưa khôi phục”.  

 

Dù là như vậy, đám đệ tử Giang gia cũng vô cùng kinh ngạc.  

 

Rõ ràng thân thể Tần Ninh tàn tạ, vậy mà còn có thể thao tác thánh kiếm, phóng ra uy lực bên trong thánh kiếm?  

 

Điều này quả thực là làm cho người ta không thể nào tin được.  

 

Mà giờ phút này, Phong Vô Tình là người kinh ngạc nhất.  

 

Đây…Vẫn là Thánh Kiếm Vô Tình sao?  

 

Trong kiếm cất giấu một sát chiêu kiếm khí?  

 

Sao có thể như vậy!  

 

Đại nhân đã giao thanh kiếm này cho hắn ta được mấy vạn năm, thanh kiếm và hắn ta, gần như là đã dung hợp thành một thể, nhưng căn bản là không có những thứ này.  

 

Tần Ninh thuận miệng nói: “Chẳng qua là giết chết tên mạnh nhất, cũng chỉ đủ để doạ sợ bọn họ, nhưng mà…nếu như sau lưng bọn họ còn có người khác thì nhất định sẽ phản ứng lại, tiếp tục đuổi giết chúng ta, bây giờ, vẫn nên nắm chắc cơ hội này mà chạy đi thôi!”  

 

Đám người Giang Y Y nghe vậy đều gật đầu.  

 

Mấy vị đệ tử Giang gia lại cõng ba người lên, vội vàng rời đi…  

 

Lúc này đây, ánh mắt đệ tử Giang gia nhìn về phía ba người Tần Ninh đều mang theo sự cảm ơn, ngược lại không cảm thấy ba người là trói buộc.  

 

Dọc đường đi, Phong Vô Tình đều khó mà tin nổi nhìn về phía Tần Ninh.  

 

“Tần công tử, rốt cuộc là tại sao ngươi lại làm được như thế?”, Phong Vô Tình thật sự không nhịn được, hắn ta truyền âm dò hỏi.  

 

chapter content