Phong Thần Châu

Chương 4867: "Đây là địa ngục ư?"  




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Tần Ninh nhìn về phía trước, cười khẽ nói: "Đã làm phiền các vị lặn lội đường xa chỉ để đến đây giết ta".  

 

"Đã nhận được sự quan tâm lớn lao của các vị, ta cũng không thể để các vị thất vọng phải không?"  

 

Bốn người Viêm Như Ngọc, Dạ Tuý Mộng, Huyết Âm Phục và Xảo Vân Đoá dẫn theo hơn hàng trăm hàng ngàn thánh tôn, thánh hoàng, cả bốn đề cao cảnh giác.  

 

Đây là Ngự Thiên Thánh Tôn.  

 

Cho dù bây giờ hắn chỉ ở cảnh giới Thánh Vương, nhưng thủ đoạn của hắn, mấy ai có thể nhìn thấu chứ?  

 

"Dưới kia, cho mời năm người bạn già hãy cùng nhau xuất hiện, để cùng chơi đùa với các vị!"  

 

Tần Ninh vừa dứt lời, lòng bàn tay bỗng vỗ xuống đất.  

 

Rầm rầm rầm...  

 

Trong chớp mắt.  

 

Giữa đất trời, sức mạnh Cửu U tựa như quy tụ lại với nhau.  

 

Năm Thiên Vẫn Huyền Thiết bỗng dựng đứng lên cao.  

 

Theo năm ngôi đền ấy, năm vầng hào quang chợt quất hiện, dung hòa vào trong các trụ huyền thiết kia.  

 

Khoảnh khắc này tựa như âm dương tụ họp, thậm chí đến đất trời còn phải quay cuồng.  

 

"Thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Vân Tiêu!"  

 

"Tộc Đoạn Tình, Đoạn Thiên Khôn!"  

 

"Động thiên Kính Nguyệt, Nguyệt Tinh Dẫn!"  

 

"Mặc Vân thị, Mặc Vân Nhất Ngôn!"  

 

"Thiên Võ Đạo, Thiên Võ Hồng!"  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: "Năm vị này là những vị Thánh Đế danh chấn thánh vực Thiên Hồng năm xưa, chắc là đủ tư cách giao đấu với năm vị nhỉ?"  

 

Rầm...  

 

Năm người, đủ loại trang phục.  

 

Linh Vũ Vân Tiêu mặc một bộ quần áo dài màu lam nhạt, khí chất xuất trần, bay bổng như tiên nhân, phảng phất như thánh giả Vân Trung, lại tựa như thần tiên hạ phàm.  

 

Đoạn Thiên Khôn lại mặc một bộ áo giáp, vóc người vạm vỡ, khí chất cực kỳ cuồng bạo.  

 


Nguyệt Tinh Dẫn là một cô gái xinh đẹp diễm lệ, động lòng người, người mặc một bộ quần áo lộng lẫy, khí chất cao sang, tựa như một vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.  

 

Mặc Vân Nhất Ngôn thoạt nhìn trông khá gầy yếu, khí chất toát ra vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.  

 

Thiên Võ Hồng trông khá mập mạp, khuôn mặt như ngập trong đống mỡ, béo núc ních, mặt to tai lớn.  

 

Cả không gian chìm trong tĩnh lặng.  

 

"Đây là..."  

 

Một giọng nói ngờ vực đánh vỡ sự yên tĩnh của mọi người.  

 

Linh Vũ Vân Tiêu nhìn cơ thể mình, không kiềm lòng được mà nói: "Ta... chẳng phải ta đã hy sinh rồi hay sao?"  

 

Mặc Vân Nhất Ngôn cũng nói: "Đây là địa ngục ư?"  

 

"Không phải", giọng nói của Nguyệt Tinh Dẫn vô cùng dễ nghe, thản nhiên nói: "Hình như đây là thánh cảnh Vị Ương".  

 

Vừa nói ra lời ấy, cả đám đều trơ mắt nhìn nhau, bọn họ vô cùng kinh ngạc.  

 

"Ngũ đại thánh cảnh của thánh vực Thiên Hồng, năm vị lão tổ Thánh đế năm xưa".  

 

Người đàn ông mặc áo xanh ngỡ ngàng nói: "Bọn họ sống lại... phải không?"  

 

Người của Ma tộc vô cùng kinh ngạc.  

 

chapter content