Tần Ninh thấy một màn như vậy thì cũng không nhiều lời, hắn lùi về phía sau, tiến vào trong điện miếu.
“Giết!”
Hai người Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo lập tức xung phong liều chết lao ra ngoài.
Cho dù đối phương có hơn trăm vị Thánh Tôn, hơn một nghìn vị Thánh Hoàng Thánh Vương, thậm chí là năm vị Thánh Đế cầm đầu, bọn họ cũng không hề sợ hãi.
Ầm…
Nhất thời, làn sóng không khí mãnh liệt bộc phát, khuếch tán ra toàn bộ mặt đất.
Thấy cảnh tượng này, Tần Ninh thì thầm nói: “Chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài…”
Không quản một người một giảo nữa, phía sau Tần Ninh, năm chiếc Thiên Vẫn Huyền Thiết nháy mắt tản ra, dựng đứng ở phía trên năm toà điện miếu.
“Năm đó, ta tự tay phong ấn các ngươi, bây giờ lại tự tay hoá giải phong ấn…”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, cho dù là đã chết thì sức mạnh của các ngươi cũng nên được ta sử dụng!”.
“Ngăn hắn lại!”
Người đàn ông áo xanh kia mở miệng quát.
Ôn Hiến Chi hừ một tiếng rồi nói: “Muốn ngăn cản sư tôn ta thì phải bước qua được cửa ải của ta đã!”
Một lời vừa dứt, bàn tay Ôn Hiến Chi vung lên, hai móng vuốt lao thẳng về phía trước, mặt đất nứt nẻ, bùn đất bay tứ tung.
Cùng lúc đó, đôi móng vuốt của Phệ Thiên Giảo cũng cào cào trên mặt đất, hai chiếc sừng trên đầu lập tức phóng ra từng cái ấn ký.
Hơi thở khủng bố che ngợp bầu trời.
Rầm rầm rầm…
Trong một khoảng thời gian ngắn, đất trời rung chuyển.
Sấm sét giáng xuống, gió lốc gào thét.
Cho dù là năm vị Thánh Đế, lúc này cũng cảm nhận được khí tức khủng bố của một người một giảo trước mắt, chúng có thể tuỳ lúc nghiền nát bọn họ.
Tần Ninh hoàn toàn chú tâm vào năm toà điện miếu kia, không hề bị lay động.
Đừng nhìn dáng vẻ hùng hổ của Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo lúc này mà nhầm, hai cái tên này dùng toàn lực chống đỡ được mười lăm phút đã là cực hạn, sau đó, chắc chắn sẽ bị đánh về nguyên hình.
Trời đảo đất rung.
Trên bình nguyên rộng lớn, những ngọn núi xung quanh đó giờ đã thành một đống hỗn độn.
Dường như nó đã trải qua sự tàn phá của một trận động đất khủng khiếp nào đó, nhìn quanh chỉ thấy đầy cảnh tan hoang.