Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Xảo Vân Đoá vẫn tươi cười như hoa, cô ta nói: “Nếu là như thế, ta thật sự rất muốn gặp ba vị mỹ nhân này”.
“Nói tóm lại là vẻ đẹp của các nàng không giống nhau, đều là do trời sinh đã có, ngày sau khí chất ấy tăng thêm sẽ trở thành Cửu Thiên Huyền Nữ, Thương Mang Thần Nữ, còn những thứ này của cô chỉ là do ngày sau tu luyện mà thành, khí chất tiên thiên…cô không có…”
Xảo Vân Đoá cười khanh khách nói: “Chỉ là những thứ ngày sau tu luyện thành này cũng đã làm cho không ít Thánh Tôn, thậm chí là Thánh Đế trong Hạ Tam Thiên trầm mê vào đó, không thể nào kiềm chế được, không thể nào rời khỏi nô gia, còn có thể vì nô gia mà chém giết các sinh linh trong Hạ Tam Thiên!”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, hắn chỉ nhìn liếc mắt nhìn Xảo Vân Đoá.
“Lời này của cô, ta không phủ nhận, chắc chắn không phải người nào cũng có mắt nhìn người cao như ta, nhưng mà, cái tên này của cô cũng thật là thô tục, Xảo Vân Đoá…Ngược lại vô duyên vô cớ khiến cho cô thiếu đi ba phần xinh đẹp!”
“Ồ? Tần công tử nói xem, nô gia nên đặt tên là gì?”
“Mị Như Ti!”
Tần Ninh cười nói: “Tên này không tồi…Ừm…Cũng không ổn lắm, hơi thô tục, không bằng gọi là…Viêm Như Ngọc đi”.
Ở một bên khác, Viêm Như Ngọc nghe được những lời này thì hơi hơi sửng sốt.
Xảo Vân Đoá cười khanh khách, cười đến mức cả người run rẩy, làm cho người ta không khỏi si mê.
Giờ phút này, bốn người Huyết Âm Phục, Dạ Tuý Mộng, Viêm Như Ngọc và Xảo Vân Đoá đứng ở bốn phía.
Tần Ninh nhìn lướt qua những người ở xung quanh, hắn đã nhìn ra, người yếu nhất cũng là lực lượng tinh nhuệ có cấp bậc Thánh Vương trong bốn tộc.
“Tần công tử, chuyện đã tới nước này, gần như ổn thoả cả rồi!”
Huyết Âm Phục lại nói: “Lần này, vì để dẫn dụ ngươi tiến vào nơi đây, chúng ta đã hao tốn rất nhiều tâm tư, bây giờ, xem như là đã thành công, rốt cuộc là thân xác ở chỗ nào?”
“Huyết Âm Phục, ngươi vội gì chứ?”
Tần Ninh nói tiếp: “Đã đến được đây rồi, bốn vị cũng đã xuất hiện, còn một vị cuối cùng, nếu ta đoán không nhầm thì người đó là Nhân tộc phải không, hẳn là một vị Thánh Đế trong một thánh vực của Hạ Tam Thiên nhỉ? Đến thì cũng đã đến rồi, tại sao còn không xuất hiện?”
Lời này vừa dứt, ánh mắt bốn vị Thánh Đế của bốn tộc đều khẽ thay đổi.
“Nếu Tần công tử đã phát hiện ra thì ta đây không thể tiếp tục ẩn nấp được rồi!”
Hư không rung động, một bóng người bước ra.
Dáng ngươi thon dài, trông có chút cao lớn, trên người trang phục màu xanh, khoác áo choàng cùng màu, mặt đeo lụa mỏng, ngăn cản tất cả sự dò xét.
“Xuất hiện thì cũng xuất hiện rồi, còn không thể lộ mặt ra sao?”
Tần Ninh nhìn về phía người nọ, mỉm cười nói: “Trốn trốn tránh tránh như vậy để làm gì?”
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông mặc áo choàng xanh, tiếp tục: “Thân là Thánh Đế mà còn phải trở về bẩm báo, xem ra người phía sau ngươi cũng không đơn giản”.
Người đàn ông mặc áo choàng xanh kia nghe được những lời này chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.