Cương vương Minh Uyên và viện trưởng học viện Thiên Thần là hai nhân vật cảnh giới Hóa Thần mạnh mẽ.
Mà sau lưng bọn họ là sư tôn tôn giả Thanh Vân cùng chúa tể của Cửu U đại lục, sư tổ Cửu U Đại Đế.
Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch có thực lực khủng khiếp, bốn tông môn lớn kia không thể không nghe.
Mà Minh Uyên thân là cương vương của cương quốc, có ba hoàng bảy vương là các trợ thủ đắc lực.
Năm đó ba hoàng bảy vương được phong đất và tự xưng là nước thuộc hạ.
Mười người này ai ai cũng là bá chủ anh dũng.
Hàng vạn năm qua đi, Cửu U Đại Đế mai danh ẩn tích, tôn giả Thanh Vân cũng không thấy dấu chân, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch mất tích, cương quốc Bắc Minh không ngừng suy tàn, nhưng con cháu của ba hoàng bảy vương thì lại phát triển mạnh mẽ vô cùng.
Con cháu của Sở vương, Hạng vương, Hầu vương trở thành ba cương quốc lớn.
Nghe nói con cháu của bốn vương còn lại và ba hoàng cũng đã ẩn náu đi.
Lúc này, ba cương quốc lớn xuất hiện và hạ cánh xuống từ lưng con đại bàng Điêu Thiên.
Nhìn kỹ thì thấy xung quanh họ là mười mấy cường giả đỉnh cấp hộ tống.
Mỗi một cương quốc lớn đều có hơn trăm thiếu niên, thanh niên.
Đây chính là chỗ đáng sợ của cương quốc.
Bình thường, thượng quốc và đế quốc có một người dưới hai mươi tuổi đạt cảnh giới Linh Phách là đã đủ để xưng là yêu nghiệt rồi.
Nhưng trong cương quốc thì lại có một “nắm”, một “mớ”.
“Thấy chưa? Đó chính là Sở Thiên Kiêu, đứng đầu trong bảng Thiên Anh, là một bảng xếp hạng các thiên chi kiêu tử dưới hai mươi tuổi của ba mươi sáu cương quốc!”
“Nghe nói người này là hoàng thể, tốc độ tu vi nhanh như gió, giờ chưa tròn hai mươi mà đã đạt cảnh giới Địa Võ tầng một rồi đấy”.
“Còn kia là Địch Minh, xếp hạng hai trong bảng Thiên Anh, võ giả Tinh Mệnh, cũng là cảnh giới Địa Võ tầng một”.
Một thanh niên lúc này cười nịnh nọt nói.
Sở Thiên Kiêu mày kiếm mắt tinh, mang lại cho người ta một cảm giác rất độc đáo.
“Lần này các tông môn trong vùng đất Cửu U đồng thời chiêu mộ đệ tử.
Ai đến từ đế quốc, thượng quốc, cương quốc đều có thể tiến vào tông môn trong Cửu U, không nên tự đắc quá!”.