Phong Thần Châu

Chương 48: Binh đến trước cửa 




Lúc đầu, cha con Lăng Thế Thành nói rằng, Tần Ninh đã xúc phạm Lăng Phi Phi, vì vậy mới khiến cho Lăng Thế Thành tức giận ra tay, phế đi Tinh Môn của Tần Ninh.

Nhưng hiện giờ thì sao?

Lăng Thiên mang Tinh Môn trong người lại đột nhiên rời khỏi thành Lăng Vân, tiến vào học viện Thiên Thần. Không chỉ như vậy, Sở Ngưng Thi cũng theo Lăng Thiên rời đi, cộng thêm việc Sở gia liên thủ với Lăng gia.

Đúng sai thế nào nhìn thôi cũng nhận ra được ngay!

Lăng gia đã sỉ nhục Tần gia đến mức này.

Bây giờ bọn họ đang đứng trên vách núi, chỉ cần lùi thêm một bước thì sẽ biến thành bị thịt nát xương tan.

“Ta nguyện ý đi theo Tam thiếu gia, cùng tắm máu kẻ địch!”

“Ta cũng nguyện ý!”

Hàng ngàn hộ vệ Tần gia đều chắp tay chờ lệnh.

“Được!”

Tần Ninh gật đầu, nhiệt huyết chảy trong lòng, bùng cháy.

Mặc dù lần này, Lăng gia, Sở gia và Lâm gia liên hợp với nhau cũng không hề khiến hắn cảm nhận đó là nguy cơ, nhưng sự đoàn kết trên dưới một lòng của Tần gia- loại tình thân gắn kết này lại khiến người ta cảm thấy rất phấn khích.

“Nhóc con, xem ra việc loại bỏ khối u ác tình khiến thực lực tổng thể của gia tộc bị tổn hại, nhưng… đúng là đã trở nên đoàn kết hơn!”, Tần Hải nhìn Tần Ninh cười nói.

“Đó là tất nhiên!”

“Không thể... để một con sâu làm rầu nồi canh, phải không?”

Tần Ninh nhìn ánh mắt lấp lánh của mọi người, cười nói: “Nếu đã như vậy, các vị, chúng ta hãy... chiến đấu hết mình nào!”

“Chiến đấu hết mình, chiến đấu hết mình…”

Trong tích tắc, nhiệt huyết trong mọi người bùng cháy.

Chuyện liên quan đến sống chết được mất của Tần gia, trong lòng bọn họ đã ôm quyết tâm liều chết.

Đúng lúc này, ngoài cổng Tần gia, máu tươi còn chưa khô thì một đoàn người đã vây đến.

Lăng Thế Thành cưỡi ngựa nhìn về phía cổng lớn Tần gia.

“Lăng huynh, xem ra Thẩm huynh vẫn chưa đủ thận trọng!”

Sở Sơn Hà cười ha ha nói: “Thế thì phen này ba đại gia tộc chúng ta không chỉ chia nhau mỗi Tần gia!”

“Hừ, chia Tần gia và Thẩm gia chỉ là thứ yếu!”

Lăng Thế Thành lạnh lùng nói: “Tên nhãi Tần Ninh kia chết là cái chắc!”

“Đúng vậy!”

Lúc này, Lâm Chiến Thiên vô cùng tức giận.

Ba người con của ông ta đều bị Tần Ninh giết chết.

Ông ta không ngờ rằng, sau Tần Ninh trở về từ dãy núi Lăng Vân thì lại to gan đến như vậy, dám trực tiếp giết chết Lâm Ngọc Uyên.

Ông ta càng không ngờ Lâm Ngọc Uyên có thực lực cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn mà lại bị Tần Ninh giết chết.

“Nếu đã như vậy, còn phí lời làm gì nữa?”

Lăng Thế Thành lại nói: “Ban đầu ta có thể phế đi Tinh Môn của tên nhãi ranh này thì giờ, ta cũng có thể giết chết hắn”.

“Được, Tần gia và Thẩm gia tất nằm trong tay ba gia tộc lớn chúng ta!”

Ba người bọn họ đều vô cùng hăm hở.

Két một tiếng, cổng lớn của Tần phủ lại một lần nữa mở ra.

Trên tường viện, hàng loạt bóng người đứng vững vàng.

Ngoài cổng lớn, từng bóng người lần lượt hiện ra, ngay ngắn và đồng nhất.

Cuối cùng, bóng dáng quen thuộc đó cũng bước ra.

Áo trắng sạch sẽ, ánh mắt trong veo.

Tần Ninh đi ra, khóe miệng nhếch lên, giọng nói bình thản: “Ba vị trưởng tộc, nhiều ngày không gặp, các vị đang làm gì thế?”

Nghe được những lời này, Tần Hâm Hâm và Tần Hải cùng những người khác đều ngớ người.

Tên nhóc này, lại là câu đó…

“Tần Ninh, đừng ba hoa ở đây nữa!”

Sở Sơn Hà cười nói: “Tần gia của ngươi đã đến bước đường cùng rồi! Đừng nói là ngươi đang cho rằng dựa vào mấy ngàn người nhỏ bé của Tần gia là có thể chống lại cuộc tiến công của ba đại gia tộc chúng ta đó chứ?”

“Vậy à…”

Nụ cười trên miệng Tần Ninh dần dần biến mất.

Vì đối phương đã lộ mặt thật nên cũng không cần phải đôi co nữa.

“Nói như vậy, các ông cũng có cùng một mục đích với Thẩm Thừa Phong”.

Tần Ninh cười nói: “Nhưng mà, kết cục của Thẩm Thừa Phong, các người cũng nhìn thấy rồi đấy!”

“Hừ, tên vô dụng Thẩm Thừa Phong kia chẳng qua chỉ mới đạt đến cảnh giới cửa thứ tám, làm sao có thể đem so với chúng ta được?”

Sở Sơn Hà đột nhiên lên tiếng, khí thế toàn thân lộ rõ.

Cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn!

Lúc này, mọi người trong Tần phủ cảm thấy tim mình rơi vào vực sâu

“Nhãi ranh Tần Ninh, đừng nói ngươi vẫn cho rằng chúng ta vẫn ở cảnh giới cửa thứ tám giống như cha ngươi chứ?”

Lâm Chiến Thiên cũng cười lạnh lùng nói.

Lâm Chiến Thiên cũng đã đạt đến cảnh giới cửa thứ chín rồi!

Vào lúc này, trong Tần phủ, mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Ba đại cường giả cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, làm sao bọn họ đối phó được?

“Chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn nhãi nhép mà thôi!”

Nhưng chính vào lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên.

Tần Ninh bước lên phía trước, nhìn về phía ba người bọn họ, nói: “Nào nào nào, ba ông già hồi xuân, xuống ngựa chịu chết đi!”

Nghe được những lời này của Tần Ninh, tất cả mọi người đều xây xẩm.

Không phải Tần Ninh bị điên rồi chứ?

Đó là ba vị cao thủ cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn đấy.

Trong cảnh giới Thiên Môn, mở ra ấn đường Thiên Môn, không ngừng hấp thu linh khí. Linh khí tụ tập đến một mức độ nhất định là có thể ngưng tụ linh hải, đạt tới cảnh giới Linh Hải.

Võ giả cảnh giới Thiên Môn không chỉ có thực lực và tốc độ tăng vọt gấp mấy lần, mà năng lực tư duy, phản ứng, v.v... cũng tiến bộ rất lớn.

Điểm quan trọng chính là Thiên Môn mở ra, có thể không ngừng hấp thu linh khí theo số linh khí tản đi, có thể nói là dòng chảy ổn định, không đứt đoạn.

Cho dù Tần Ninh có thiên phú hơn người cũng chỉ ở cảnh giới cửa thứ tám mà thôi.

Cảnh giới cửa thứ tám so với cảnh giới cửa thứ chín, thật sự rất khó vượt qua!

Nhưng giờ phút này Tần Ninh không chút lo lắng, ngược lại còn lớn tiếng nói:

“Ngu dốt!”

Lăng Thế Thành mở miệng nói: “Nếu như ta đã có thể tước đoạt Tinh Môn của ngươi thì ta cũng có thể tước đi mạng sống của ngươi!”

Hai chân thủ thế, cơ thể Lăng Thế Thành bay lên cao, lao thẳng về phía Tần Ninh.

“Đã bỏ lỡ một cơ hội, cả đời này của ông sẽ không có cơ hội nào nữa đâu!”

Tần Ninh khẽ cười, tay không tấc sắt, trực tiếp xuất chiêu.

“Cùng lên đi, giết chết tên tiểu tử này!”

Lúc này, hai người Sở Sơn Hà và Lâm Chiến Thiên cũng phi thân lên.

“Lăng Thế Thành, đồ chó già nhà ngươi, đúng là không biết xấu hổ!”

Nhưng vào lúc này, một giọng nói hùng hồn vang vọng ra ngoài cửa Tần phủ.

Bên trong cổng lớn của Tần phủ có hai bóng người lần lượt bước ra.

“Trưởng tộc!”

“Nhị gia!”

Mọi người trong Tần gia nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền phấn khởi reo hò.

Nói thế nào thì Tần Thương Sinh cũng là trưởng tộc của Tần gia, là trụ cột của Tần gia. Giờ đây ông ấy đã xuất đầu lộ diện, Tần gia giống như được uống một viên thuốc trấn an.

“Tần Thương Sinh, cuối cùng ngươi cũng chịu ra rồi!”

Lăng Thế Thành chế nhạo: “Ta còn tưởng rằng ngươi bị dọa sợ đến mức chỉ có thể sai con trai ngươi thay mình xuất chiến chứ!”

“Sợ? Dựa vào ngươi, vẫn chưa đủ dọa được ta!”

Tần Thương Sinh vừa dứt lời, ba người Lăng Thế Thành, Sở Sơn Hà và Lâm Chiến Thiên cùng nhìn nhau cười.

“Xem ra khả năng khoác lác của con trai ngươi là được thừa hưởng từ ngươi!”

“Vậy sao?”

Tần Thương Sinh nắm chặt hai tay, hơi thở uy nghiêm lập tức tản ra.

Cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn!

Tần Thương Sinh cũng đã đạt đến cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn.

Không chỉ Tần Thương Sinh, lúc này khí thế Tần Viễn Sơn tỏa ra cũng là cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn.

Chỉ trong nháy mắt, Tần gia lại xuất hiện hai cường giả cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn.

Tần Thương Sinh giễu cợt: “Có phải là khoác lác hay không, Lăng Thế Thành, giờ ngươi sẽ biết ngay thôi!”

Dứt lời, Tần Thương Sinh bước tới tóm lấy Lăng Thế Thành.

“Cha, vậy không hay đâu!”

Tần Ninh ngăn cản phụ thân, nói: "Lăng Thế Thành là của con, cha đừng giành với con!"

“Nhóc ranh này…”

Nghe vậy, Tần Thương Sinh cười mắng: “Giờ là lúc nào rồi, con vẫn còn ở đây đùa với ta!”

“Con không có đùa, mối thù tước đoạt Tinh Môn đương nhiên không thể quên được!”

“Đủ rồi!”

Lúc này Lăng Thế Thành đã rất tức giận.

Đáng chết!