Mấy ngày nay những ngọn núi mà ba người đi qua đều có nhiều rừng rậm cổ thụ xanh um tươi tốt, đều dài dằng dặc.
Thế nhưng một vùng núi trước mắt này lại có màu đỏ rực như máu.
Hơn nữa từng ngọn núi đều trụi lủi, không có bất kỳ thảm thực vật nào sinh trưởng.
Ngoài ra chỉ còn là khí tức đìu hiu ngột ngạt, ba người còn chưa bước vào đã cảm giác được loại khí tức kia khiến người ta đau đớn không thể thở nổi.
"Chính là chỗ này sao?"
Tề Hành lẩm bẩm nói.
Tần Ninh nhìn về phía trước, gật đầu nói: "Chính là chỗ này, dãy Khô Huyết".
Tần Ninh nhìn hai người, tiếp tục nói: "Ta cũng không bảo đảm trong này còn có cơ duyên thích hợp với các ngươi, nhưng cứ thử một chút xem sao, nếu như không có, hai người các ngươi hãy lui ra ngoài, đi tìm mấy người Tề Hạo, Tề Phi Vân, tập trung với bọn họ mới tính là an toàn".
"Rõ!"
Nghe được Tần Ninh dặn dò, hai người thi nhau gật đầu.
Tần Ninh bước chân ra.
Một bước trước còn ở giữa núi rừng xanh um tươi tốt, bước tiếp theo đã đi tới giữa dãy núi khô đỏ như máu.
Mà lúc này khi hai người Tề Hành và Tề Hoàn đặt chân lên trên ngọn núi đỏ máu, một cảm giác buồn nôn lại bốc lên từ trong tim.
Hai người cố nén buồn nôn, đi theo sau lưng Tần Ninh.
Tần Ninh nghe vậy thì nhìn xung quanh, nói: "Nơi này đã từng là nơi Vị Ương Thánh Đế chém giết kẻ địch của mình, là nơi chôn xác táng xương".
"Vị Ương Thánh Đế có thể trở thành Thánh Đế uy danh hiển hách một đời, cũng không phải dựa vào cảnh giới Thánh Đế của mình, mà là dựa vào từng cái đầu người gộp lại".
"Quanh năm suốt tháng, những người bị ông ta giết chết đều chôn xác táng xương ở chỗ này, khiến cho mặt đất nơi này đều cắn nuốt máu thịt hài cốt, bị nhuộm đỏ, cỏ cây thực vật cũng không có cách nào mọc ra, bởi vậy mới có tên là dãy Khô Huyết".
"Chỉ sợ có ít nhất… hơn vạn người chết ở chỗ này..."
Hắn vừa dứt lời, Tề Hành và Tề Hoàn đều cảm thấy rùng mình.
Những võ giả bị một vị Thánh Đế chém giết sẽ có thực lực ở cấp bậc gì?
Có Thánh Đế, cũng có Thánh Tôn, Thánh Hoàng, Thánh Vương ư?
Những người kia, mỗi một người khi còn sống đều là nhân vật lớn nổi tiếng một phương.
Chết ở chỗ này...
Chỉ mới suy nghĩ đến việc nơi đây mai táng nhiều cường giả như vậy đã khiến người ta rùng mình rồi.
Tần Ninh bước chân, dẫm lên trên mặt đất màu máu, phát ra một tiếng rất nhỏ.
Giờ phút này Tề Hành và Tề Hoàn lại sử dụng thánh binh, nhắm mắt đi theo sau lưng Tần Ninh.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Bởi vì có quá nhiều người chết ở chỗ này nên trời đất ở đây đều xảy ra một chút biến hóa quỷ dị".
"Những biến hóa quỷ dị này hoặc tốt hoặc xấu, chỗ tốt là có một vài thánh giả chết rồi, nhưng lại không cam tâm để cuộc đời của mình diệt vong như vậy!"
"Cho nên bọn họ có thể sẽ dùng hết sức mạnh trước khi chết để lại căn cơ tu hành của mình chờ người có duyên biết được".
"Bởi vậy nơi này sẽ có rất nhiều thánh mộ tồn tại".
"Mà chỗ xấu là có một vài thánh giả chết cảm thấy bất công, sinh lòng oán hận, để lại thánh mộ cũng không phải là đạo cơ của bản thân mà là thánh thi dùng để giết người!"
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Cho nên nơi đây, hoặc là đạt được cơ duyên to lớn, hoặc là... chết không có chỗ chôn".
Tần Ninh nói rồi dẫn hai người đi vào sâu hơn ngàn mét.
Đưa mắt nhìn ra xung quanh toàn là những dãy núi cao tới ngàn trượng, màu đỏ như máu ở giữa trời đất mờ tối khiến người ta không thở nổi.
"Tần tiên sinh..."