Phong Thần Châu

Chương 4606: "Vậy chàng có muốn đi gặp không?"  




 Giờ phút này, U Hồn Thiên cười nói: “Đúng là tại hạ có biết cửa vào cụ thể của thánh cảnh Vị Ương, chỉ là... về việc tiến vào thánh cảnh Vị Ương, tại hạ đã bàn bạc xong với Tần Ninh tông chủ rồi, cho nên việc này vẫn phải mời Tần Ninh tông chủ quyết định mới được".  

 

Tần Ninh!  

 

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt của mấy thanh niên nam nữ ở đây đều sáng lên.  

 

Linh Vũ Như Tuyết kia lại vội vàng nói: "Vậy hắn đang ở Cửu U Đài của các ngươi? Hắn đang ở đâu? Gọi tới xem một chút!"  

 

Gọi tới xem một chút?  

 

U Hồn Thiên vô cùng kinh ngạc.  

 

Lấy thân phận địa vị và danh vọng của Tần Ninh hiện nay, sao ông ta gọi tới xem một chút là có thể gọi được chứ?  

 

Hơn nữa Tần Ninh lại là khách quý của Cửu U Đài.  

 

U Hồn Thiên cũng đã nhìn ra người của thế gia Linh Vũ này căn bản chướng mắt Cửu U Đài, ông ta cũng không phải là người lòng dạ nhỏ mọn.  

 

Xem thường Cửu U Đài, ông ta không thèm để ý.  

 

Thế nhưng nếu thái độ với Tần Ninh không cung kính, trong lòng ông ta lại rất phản cảm.  

 

Dù sao Tần Ninh đã giải cứu Cửu U Đài từ trong tay Ma tộc.  

 

U Hồn Thiên trực tiếp mở miệng nói: "Đúng là Tần Ninh tông chủ đã ở trong Cửu U Đài chúng ta được một thời gian, có điều dù sao hắn cũng là khách, không phải là người mà tại hạ muốn gọi là có thể gọi tới được!"  

 

Nghe thấy giọng điệu của U Hồn Thiên, Linh Vũ Thanh Phong cũng biết ông ta đã nổi giận.  

 

Trong lòng càng thêm kinh ngạc.  

 

Mấy tiểu bối khinh thường Cửu U Đài, U Hồn Thiên không có thái độ gì cả.  

 

Thế nhưng nhắc đến Tần Ninh, chỉ có chút không tôn trọng thôi mà U Hồn Thiên đã tức giận rồi!  


 

Rốt cuộc Tần Ninh này là ai?  

 

 

 

Trên thực tế, mặc dù Linh Vũ Thanh Phong khách khí, nhưng cũng không thèm để Cửu U Đài ở trong lòng.  

 

Cửu U Đài mạnh sao?  

 

Chỉ là mấy vị Thánh Vương thôi, so với thế gia Linh Vũ bây giờ đã khôi phục thực lực thì còn kém quá xa.  

 

Bởi vậy lúc mấy tiểu bối ăn nói khinh thường, mặc dù ông ta có quát lớn, thế nhưng cũng không phải thật sự giận dữ.  

 

Linh Vũ Như Tuyết cười nhạo: "Nếu đã ở chỗ này, vậy thì dễ rồi, để chúng ta gọi ra là được".  

 

Linh Vũ Như Tuyết vừa nói xong đã cất giọng.  

 

Sắc mặt U Hồn Thiên lại biến đổi, ông ta hừ lạnh một tiếng, khí tràng Thánh Vương bộc phát.  

 

Sắc mặt mấy thanh niên nam nữ ở đây đều trắng bệch.  

 

"Vớ vẩn!"  

 

U Hồn Thiên quát: "Dù sao nơi này cũng là Cửu U Đài, người tới là khách, các ngươi cứ làm bừa như thế thì đừng trách U Hồn Thiên ta đuổi đi!"  

 

Linh Vũ Thanh Phong cũng sa sầm mặt lại, quát lớn: "Như Tuyết, làm bừa!"  

 

...  

 

Cửu U Đài, Thánh Uyên đàm.  

 

Tần Ninh hơi mở hai mắt.  

 

"Hình như đang nhắc đến chàng? Thế gia Linh Vũ? Là chỗ nào?", Diệp Viên Viên lẩm bẩm nói.  

 

Tần Ninh lại cười nhạt nói: "Thế gia Linh Vũ..."  

 

"Ta còn tưởng rằng đã chết hết rồi, xem ra vẫn chưa".  

 

Vân Sương Nhi cũng đi tới, mở miệng nói: "Vậy chàng có muốn đi gặp không?"  

 

"Đi!"  

 

Tần Ninh nói thẳng.  


 

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều sững sờ.  

 

Phải biết nếu là trước kia, gặp được người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế này, Tần Ninh căn bản không thèm để ý.