“Lần thí luyện này, các đại tông môn không xuất hiện, nhưng sớm đã phái người đem lệnh bài đệ tử của các tông môn, giấu kín trong Đại Hoang Cổ, tìm lấy lệnh bài nào thì gia nhập tông môn đó”.
Thánh Minh Hoàng cười nhạt, nói: “Lần này, ta hi vọng Thánh Thiên Viêm có thể gia nhập Lam Nguyệt Cốc, còn tứ đại tông môn thì không mơ tới…”
“Ta hiểu rồi!”
Tần Ninh gật đầu.
Những tông môn này trong Cửu U nhiều năm như vậy rồi mà vẫn diễn một vở kịch cũ.
Chọn đệ tử, mình không ra mặt, có chuyện gì thì để cương quốc phụ trách, cũng biết cách ép buộc nhau ghê.
“Cút mau, cút mau, chúng ta đã chọn chỗ này rồi”.
Đúng lúc này, mấy người đang đứng bên sông đột nhiên có tiếng gào lên.
Mấy chục người xông tới, đứng trước lầu mà mấy người Tần Ninh đã dựng xong xuôi, vênh mặt hất hàm nói: “Các ngươi tới từ đâu? Thượng quốc Đại Vũ ta đã chọn chỗ này rồi, biết điều một chút thì cút ra”.
Một thanh niên lạnh lùng nói, thần thái kiêu ngạo không tả được, mà còn mang theo ánh mắt miệt thị nhìn Tần Ninh và mọi người.
“Thượng quốc Đại Vũ…”, Thánh Minh Hoàng lúc này tỏ ra vẻ mặt hơi khó coi.
Ông ta chắp tay, nhìn mấy chục người kia, khẽ cười nói: “Nếu các vị đã thích chỗ này vậy thì thượng quốc Thánh Nguyệt ta sẽ lui ra, các vị cứ dùng thoải mái”.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sững sờ.
Thượng quốc Thánh Nguyệt chính là 1 trong 7 thượng quốc lớn, xếp thứ hai, chỉ đứng sau thượng quốc Kim Càn, mà bây giờ quốc chủ Kim Ngọc Long của thượng quốc Kim Càn đã bị Tần Ninh giết chết.
Thượng quốc Thánh Nguyệt có thể gọi là tung hoành một phương, xếp vị trí đầu tiên không cần suy nghĩ mà còn phải sợ thượng quốc Đại Vũ?
1 trong 7 thượng quốc lớn, hình như không có cái tên thượng quốc Đại Vũ này chứ?
Nhìn thấy lão già này, Thánh Minh Hoàng chắp tay cười nói: “Chúng ta xin phép cáo lui”.
“Khà khà, Thánh Minh Hoàng thì là ra ngươi”, Vũ Chu kia cười ha ha nói: “Quả thật là ngại quá, đến muộn không có chỗ tốt, chỉ còn chỗ này khá ổn Thánh quốc chủ có thể nhường cho thượng quốc Đại Vũ chúng ta thì đa tạ”.
“Vũ Chu tiên sinh khách sáo quá!”
Thánh Minh Hoàng nói, rồi thật sự sải bước rời đi..