Phong Thần Châu

Chương 4462: "Ngậm miệng, ngu xuẩn!"  




 Khí tràng Thánh Vương!  

 

Khí tràng kinh khủng lan ra bên trong toàn bộ thành Yến Vân.  

 

Giờ phút này, phía dưới Thiên Thánh đều phải nằm rạp trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng khó coi.  

 

Tuy bọn họ không muốn, nhưng khi đối mặt với khí tràng mạnh mẽ ấy, tay chân bọn họ căn bản không thể rời khỏi mặt đất.  

 

Mà các cao nhân Thiên Thánh xung quanh đều lần lượt quỳ rạp xuống đất, sắc mặt khó coi.  

 

Đây chính là khí tràng Thánh Vương!  

 

Chỉ là khí tràng thôi mà cảnh giới Thiên Thánh đã không có cách nào chống đỡ được rồi.  

 

Tần Ninh cũng cảm nhận được khí tức áp bức bên trong nó.  

 

Chỉ là hắn đã kết nối làm một với Tiểu Phong Phong, bây giờ lại chịu đựng được.  

 

Mà phía trên Nguyên Hoàng cung.  

 

Hai người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương hoàn toàn tê liệt ngã xuống ghế, áp lực kinh khủng khiến cho hai người cũng không thể thừa nhận.  

 

Chỉ là lúc này Phệ Thiên Giảo lại ngoan ngoãn ngồi ở trước cửa cung điện, kinh ngạc nhìn xung quanh.  

 

Những người này... làm sao vậy?  

 

Hoặc là nằm trên đất, hoặc là quỳ xuống đất hết rồi?  

 

Đã xảy ra chuyện gì?  

 

Sắc mặt Tần Ninh nghiêm nghị, khẽ mỉm cười nói: "Chỉ là một Thánh Vương nho nhỏ mà cũng xứng thể hiện khí tràng Thánh Vương ra trước mặt ta sao?"  


 

Tần Ninh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, mở miệng nói: "Nhị Cẩu, kêu một tiếng cho gia nghe xem nào!"  

 

Phệ Thiên Giảo nghe thấy lời này thì vô cùng bất mãn.  

 

Thế nhưng từ nãy đến bây giờ, nó cảm giác được Tần Ninh đã thật sự tức giận.  

 

Nếu như mình không gọi... Về sau liệu có bị làm thành canh thịt chó hay không?  

 

Thật ra bị làm thành canh thịt chó cũng rất tốt, chỉ là liệu mình có thể nếm thử xem hương vị như thế nào không?  

 

"Y hệt năm đó!"  

 

Tần Ninh tiếp tục nói.  

 

Phệ Thiên Giảo ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm, trong đôi mắt chó tràn ngập vẻ sống không còn gì luyến tiếc.  

 

Haiz, không gọi không được rồi!  

 

Chủ nhân mà tính sổ, cuộc sống sẽ rất chật vật.  

 

Giờ phút này, ánh mắt của Phệ Thiên Giảo đột nhiên trở nên sắc bén.  

 

"Gâu... gâu gâu gâu... gâu gâu gâu..."  

 

Một giây sau, Phệ Thiên Giảo mở miệng.  

 

Chỉ là trong phút chốc, sắc mặt của tất cả mọi người đều khó coi.  

 

Sắc mặt Tần Ninh cũng tái nhợt, lảo đảo một cái suýt nữa ngã nhào xuống đất.  

 

"Ngậm miệng, ngu xuẩn!"  

 

Tần Ninh quát lớn: "Ngươi học cái này với ai thế!"  

 

"Hôm nay không biểu hiện cho tốt, sau này nhất định ta sẽ lột da chó của ngươi!"  

 

Con chó này kêu lên đúng là giống chó, còn rất có nhịp điệu!  

 

Phệ Thiên Giảo run rẩy nhếch miệng.  

 

Một giây sau, một tiếng hú tĩnh mịch giống như chó sói cô độc trong đêm tối nghẹn ngào hú lên bầu trời truyền ra.  

 

Truyền khắp Yến phủ, truyền khắp thành Yến Vân.  

Giờ phút này, âm thanh kia như mang đến cho người ta tâm trạng tuyệt vọng vô hạn, khiến một số người trong thành Yến Vân bắt đầu khóc thút thít, bắt đầu nổi điên.