Phong Thần Châu

Chương 4448: Nó là chó mà!  




 "Yến Vinh rất được ngũ trưởng lão của Yến gia trọng dụng, mà ngũ trưởng lão lại trấn giữ thành Yến Vân, vô cùng quyền lực!"  

 

"Thành Yến Vân phải không? Mất bao lâu để đến đó?", Tần Ninh bình thản hỏi.  

 

"Giữa trưa đi, bây giờ hẳn là sắp đến rồi".  

 

Tần Ninh gật đầu nói: "Nếu ngươi lừa ta..."  

 

"Nào dám ạ".  

 

Tần Ninh nói xong, Dạ Thành Thương vội vàng đáp lời.  

 

"Con chó ngốc kia, đến thành Yến Vân, để tên này chỉ đường cho ngươi!", Tần Ninh nói thẳng.  

 

Lúc này, lưỡi Phệ Thiên Giảo thò thè, thở hồng hộc.  

 

"Ta mệt lắm..."  

 

"Trong vòng một canh giờ, nếu không đến được thành Yến Vân, ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi, ngươi cho rằng mấy ngày qua ta luôn nuông chiều ngươi, là bởi không làm gì được ngươi à?", Tần Ninh nói thẳng ra: "Ngày nào cũng giả vờ giả vịt, làm bộ ngu lắm, ta chiều ngươi, để mặc ngươi, nhưng nếu việc chính mà không làm tốt, ta lột da chó của ngươi làm cao dán!"  

 

Vút...  

 

Ngay sau đó, tốc độ của Nguyên Hoàng cung bỗng tăng thêm gấp bội.  

 

Phệ Thiên Giảo... bị dọa chết khiếp!  

 

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, lòng đầy bất an.  

 

"Chắc là sẽ không có việc gì đâu...", Vân Sương Nhi an ủi nói: "Bọn chúng bắt Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương, nên chắc sẽ không giết bọn họ đâu, Yến gia còn định dựa vào bọn họ để thống trị Thanh Châu nữa mà".  

 

"Ta không quá lo lắng đến sự an toàn của Thanh Vân và Thạch Đầu, chủ yếu là... tên Yến Bắc Phong kia bắt giữ Tiên Nhân tất nhiên là có mục đích khác, đứa nhỏ Thanh Vân kia lại... rất để tâm đến Tiên Nhân..."  


 

Khi ấy, điều làm Dương Thanh Vân ở lại Thanh Châu chính là Tiên Nhân.  

 

Thân làm sư phụ, sao Tần Ninh lại không biết được chứ?  

 

Không tài nào có chuyện Yến Bắc Phong vô duyên vô cớ bắt Tiên Nhân, chỉ sợ tên đó có mục đích khác thôi.  

 

Nếu đúng như những gì hắn đoán, vậy thì nguy rồi!  

 

Ngay bây giờ, sắc mặt Tần Ninh trắng bệch, thần sắc thay đổi, có phần sốt ruột hơn.  

 

"Sao vậy?"  

 

Vân Sương Nhi vội vàng hỏi.  

 

"Không sao..."  

 

Sắc mặt Tần Ninh u ám, đứng ngoài đại điện, dưới bầu trời sao, Phệ Thiên Giảo đang ra sức chạy, tốc độ nhanh đến nỗi nhìn chẳng khác nào sao băng lướt ngang qua màn trời đêm.  

 

Tần Ninh thúc dục: "Nhanh chút nữa!"  

 

"Ta..."  

 

"Đừng có lảm nhảm, chạy nhanh lên!"  

 

Lòng Phệ Thiên Giảo rất uất ức.  

 

Nó là chó mà!  

 

Chó là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mới hợp lý, chó đâu phải dùng để kéo xe!  

 

Thế nhưng, kể từ khi gặp Tần Ninh đến giờ, đây là lần đầu tiên nó thấy Tần Ninh tức giận đến vậy, nó không dám lề mề nữa, tiếp tục tăng tốc độ...  

 

Cùng lúc đó.  

 

Tề Châu, trong hoàng cung thánh quốc Đại Tề.  

 

Chủ thượng Tề Hạo đang vội vàng đi xuống cung điện ngầm.  

 

Đang có ba người bế quan trong đó.  

 

"Phụ thân!"