Phong Thần Châu

Chương 4445: “Tất cả là do ta!”  




 “Phải không? Chúng ta thật sự trèo cao không nổi!”  

 

Sắc mặt Dương Thanh Vân lạnh lùng.  

 

“Cha, con thấy bọn chúng không biết điều gì cả, cứ giết chết hết là được!”  

 

Yến Bắc Phong hừ một tiếng nói: “Cùng lắm thì Yến gia chúng ta lại đổ bộ vào Thanh Châu, con không tin chúng ta còn không nắm được Thanh Châu trong tay”.  

 

Trong vùng đất Thanh Châu, Thiên Thánh nhất phẩm là thuộc loại cường giả đứng đầu, so với Yến gia thật không đáng kể chút nào.  

 

Yến Vinh nghe xong liền lắc đầu.  

 

Nếu đơn giản như vậy mà có thể thu Thanh Châu vào trong túi thì nhiều năm qua, không có khả năng các thế lực khác của các châu lớn lại không ra tay.  

 

Bảy vùng đất của Thanh Châu, tập trung không ít các Thánh Nhân, Địa Thánh, tuy rằng có rất ít cao nhân Thiên Thánh.  

 

Nhưng mà cực kỳ rối loạn!  

 

Muốn thu phục thì quá khó khăn!  

 

“Vậy phải làm sao bây giờ?”, Yến Bắc Phong lẩm bẩm nói.  

 

“Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể trở về phủ, để ông nội con ra tay”.  

 

“A?”  

 

Nghe được những lời này, sắc mặt Yến Bắc Phong trở nên khó coi.  

 

Yến Vinh bất đắc dĩ nói: “Ông nội con có được một loại thánh quyết, có thể khống chế sự sống và cái chết của người khác, Dương Thanh Vân là người có bản lĩnh, nếu giết hắn ta thì rất khó để thu phục Thanh Châu, phải nắm trong tay mới tốt”.   

 

“Nếu như kẻ này rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt vậy thì cứ để cho ông nội con hạ chú, hoàn toàn khống chế hắn ta là được”.  

 

Yến Bắc Phong gật gật đầu.  

 

“Nhị đệ”.  

 

Yến Vinh nhìn về phía Yến Diệu nói: “Dọc đường đi, ngươi tạm thời giam giữ mấy người kia lại”.  

 

“Vâng!”  

 

Yến Vinh nhìn đám người Dương Thanh Vân, Tiên Nhân và Thạch Cảm Đương xoay người rời đi.  

 

Yến gia có nhiều võ giả, đám người kia bắt giữ mấy người bọn họ lại.  

 


Phi cầm bay lên bầu trời, đoàn người Yến gia rời khỏi thành Dạ Lưu, hướng thẳng về phía Yến Châu…  

 

“Xong rồi xong rồi…”  

 

Thạch Cảm Đương buồn rầu nói: “Sớm biết như thế này ta đã đi báo tin, để cho sư nương và ngươi tới đây, lão Dương”.  

 

“Nếu như sư nương bị bắt, nhất định là sư tôn sẽ vô cùng tức giận, Yến gia lập tức xong đời, bây giờ thì tốt rồi…”  

 

“Ngươi nói ít thôi”.  

 

Lúc này, toàn thân Cửu Anh bị xích sắt trói buộc, biến thành kích thước tầm một mét, bị nhốt trong lồng sắt, nó hừ một tiếng nói: “Vốn dĩ ta chỉ muốn đến nhìn xem các ngươi thế nào, phải là ta đi báo tin mới đúng”.  

 

Một người một thú lập tức cãi nhau.  

 

Dương Thanh Vân ôm chặt lấy Tiên Nhân, trên mặt đầy vẻ áy náy.  

 

“Tất cả là do ta!”  

 

Dương Thanh Vân thấp giọng nói: “Ta nghĩ rằng bản thân có sư tôn, nên lười biếng tu hành…”  

 

Dương Thanh Vân là võ giả Tinh Mệnh, thiên phú hơn người!  

 

Nếu không, năm đó, Tần Ninh cũng sẽ không nhìn trúng hắn ta, rồi thu nhận làm đệ tử.  

 

Tuy nói là tiến bộ cực nhanh, nhưng mà đây không phải là tiềm lực lớn nhất của hắn ta!  

 

Tiên Nhân cũng ôm hai má của Dương Thanh Vân, mỉm cười lắc đầu.  

Hắn người ôm chặt lấy nhau.