Phong Thần Châu

Chương 4334: “Có phải đệ là đồ ngốc không?”  




Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia đi đến, Tề Bác cảm thấy lạnh sống lưng, sắc mặt lập tức tái nhợt.  

 

“Tên nhóc thối, lăn ra đây cho tỷ”.  

 

Cô gái cầm trong tay một chiếc roi, dáng vẻ vô cùng tức giận, khí phách không thua kém gì đấng mày râu.  

 

Giờ phút này, cô gái từng bước bước đến, đưa tay ra nhéo tai Tề Bác, quát lớn nói: “Tên nhóc thối, còn chưa chết ở bên ngoài à?”  

 

“Đau đau đau…Tỷ tỷ tỷ…Đau chết mất…”  

 

Tề Bác kêu la nói: “Tỷ, tỷ nhẹ tay, tỷ nhẹ tay”.  

 

“Tên nhóc thối, còn biết tỷ là tỷ của đệ?”  

 

Lúc này, cô gái mới hừ một tiếng rồi nói: “Nói! Đi ra ngoài mấy tháng rồi? Đệ có biết là nương rất lo lắng cho tên chết tiệt nhà đệ không?”  

 

“Tỷ, đệ biết sai rồi, không phải là đệ đã trở về rồi sao, ở đây còn có khách, tỷ cho đệ chút mặt mũi đi…”  

 

Giờ phút này, Tề Bác cầu xin tha thứ nói.  

 

Mấy người Tần Ninh không khó để nhìn ra, tu vi của cô gái này không bằng Tề Bác.  

 

Nhưng mà Tề Bác không dám phản kháng.  

 

Cô gái kia nhìn về phía đám người Tần Ninh, chắp tay nói: “Thật xin lỗi các vị, ta là Tề Tư Tư, tỷ tỷ của Tề Bác, tên nhóc thối này tự tiện rời khỏi Khánh Vương phủ, vừa đi một cái là cả mấy tháng, biết đệ ấy trở về, ta có chút kích động quá mức”.  

 

Tấn Triết cũng mỉm cười nói: “Khách khí, khách khí, nói cho cùng thì Tề Bác cũng bị tổ sư thúc của chúng ta nhốt lại, cho nên không thể trở về được”.  

 

Lời này vừa nói ra, Tề Tư Tư sửng sốt, Tần Ninh cũng sửng sốt.  


 

Thẳng thắn như vậy?  

 

Trước mặt tỷ tỷ của người ta, ngươi nói như vậy mà coi được à?  

 

Chỉ là sự ngạc nhiên trong lòng Tần Ninh chẳng duy trì được bao lâu đã biết mất.  

 

Quen rồi!  

 

Ba tên ngốc Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ này ở cùng một chỗ, cho dù ba người này có nói ra cái gì thì hắn cũng đã dần dần quen thuộc rồi.  

 

Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.  

 

“Tổ sư thúc?”, ánh mắt Tề Tư Tư mang vẻ khó hiểu.  

 

Nhan Như Hoạ uống một ngụm rượu, rồi chỉ vào Tần Ninh nói: “Chính là hắn”.  

 

Giản Bác cũng cười nói: “Nhưng mà cô yên tâm, tổ sư thúc của chúng ta nghi ngờ hắn ta có quan hệ với Ma tộc, cho nên mới nhốt hắn ta lại”.  

 

“Ma tộc?”  

 

Tề Tư Tư ngẩn người.  

 

Tề Bác thấp giọng nói: “Là tam ca nói cho đệ biết, ở nơi tiếp giáp giữa Thanh Châu và Tề Châu xuất hiện dấu vết của Ma tộc, cho nên đệ mới đi…”  

 

Cốp!  

 

Nghe được những lời này, Tề Tư Tư gõ một phát lên đầu Tề Bác, quát lớn nói: “Có phải đệ là đồ ngốc không?”  

 

“Tên nhóc Tề Diệp kia hận không thể đẩy đệ vào chỗ chết, vậy mà đệ còn ngu ngốc nghe lời hắn ta? Ngu xuẩn”.  

 

Nghe xong, Tề Bác sửng sốt nói: “Tam ca tốt như thế, sao có thể hãm hại đệ…”  

 

“Tốt?”  

 

Tề Tư Tư mắng: “Mấy tháng nay đệ không ở nhà, đệ có biết đã xảy ra chuyện gì không?”  

 

“Tề Diệp cùng với mẫu thân của hắn ta cầu xin phụ vương, ý muốn cưới con gái của Tề Hồn thúc, thanh mai trúc mã thân thiết của đệ sắp không còn rồi!”  


 

“Tên nhóc thối, bị người ta lừa, còn giống như cái đồ đần”.  

 

Tề Bác sốt ruột nói: “Tỷ, tỷ đừng vòng vo nữa, tỷ mau nói cho đệ biết, rốt cuộc là sao lại thế này?”