Phong Thần Châu

Chương 4297: “Hù doạ ai chứ?”  




 

 

Lúc này, Tấn Triết cùng Tề Bác nhìn bốn phía, từ khiếp sợ chuyển thành biểu cảm xấu hổ.  

 

Không thể không nói, chiêu thức mà Tần Ninh thể hiện ra rất uy phong, làm chấn động hai người họ một phen.  

 

Nhưng mà, phóng mắt nhìn ra phía sơn môn, ở đó tụ tập hơn trăm con thánh thú.  

 

Hơn nữa, hầu hết còn là thánh thú cấp bốn, tức là có hàng trăm con thánh thú từ cảnh giới Địa Thánh nhất phách đến Địa Thánh tứ phách.  

 

Như thế này thì có thể làm được gì?  

 

Còn chưa đủ để ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình nhét kẽ răng đâu!  

 

Ba người kia chính là Thiên Thánh ngũ phẩm, không có thánh thú cấp năm, sao có thể đối phó được với ba người bọn họ?  

 

Vẻ mặt Tề Bác lúng túng nói: “Hay là…Chúng ta vẫn nên đi thôi!”  

 

Tấn Triết đồng ý gật đầu.  

 

Nhưng mà trở lại vấn đề, tuy rằng Tần Ninh gọi đến được khá ít thánh thú, nhưng mà chỉ cần có thể đưa được chúng đến đây đã làm cho hắn ta chấn động một phen rồi!  

 

Chúng bị đời thứ nhất hạ cấm chế, bọn họ thân là đệ tử của Thánh Thú tông cũng không thể nào gọi được chúng đến, dù sao thì trong số bọn họ không một ai có thuật ngự thú tài giỏi hơn vị đệ tử đời thứ nhất đó, không phá được cấm chế của đời thứ nhất.   

 

Rốt cuộc là tại sao Tần Ninh lại làm được?  

 

Thiên Phong Quần hừ một tiếng nói: “Tên nhóc thối, ngươi định tặng chúng ta thịt để nướng ăn sao?”  

 


“Đám thánh thú cấp bốn này không chống cự được trước sự chém giết của mấy vị Thiên Thánh ta đâu…”, La Kình cười ha ha nói.  

 

Nghe được những lời này, Tần Ninh cũng nở nụ cười nhìn về phía ba người họ.  

 

“Một chút kiên nhẫn cũng không có, sốt ruột cái gì chứ?”  

 

Tần Ninh vừa nói xong, trong núi rừng lại truyền ra âm thanh khác lạ.  

 

“Gào…”  

 

“Ngao…”  

 

“Vù vù…”  

 


“Ùm bò…”  

 

Từng âm thanh vang lên.  

 

Không lâu sau, không chỉ là trước sơn môn Thánh Thú tông, mà bốn phương tám hướng xung quanh, nơi cách Thánh Thú tông cả trăm dặm, những tiếng gầm trầm thấp không ngừng vang lên.  

 

Trong núi rừng, dưới những gốc đại thụ u ám, từng đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh biếc, còn có những đôi mắt lóe lên ánh sáng trắng, ánh sáng xanh dương, phóng thích ra hơi thở nguy hiểm.  

 

“Đây…”  

 

“Sao có thể như vậy…”  

 

“Xảy ra chuyện gì…”  

 

Nhất thời, mấy người Tấn Triết, Tề Bác, Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình cảm thấy hoàn toàn mông lung.  

 

Trăm con?  

 

Giờ phút này, phóng tầm mắt nhìn ra xa, thả ra hồn phách để cảm nhận, chỉ thấy xung quanh đây đang tụ tập không dưới vạn con thánh thú cấp bốn.  

 

Một trăm con không thể tạo thành uy hiếp đối với mấy vị Thiên Thánh.  

 


Giờ phút này, không khí vô cùng yên tĩnh.  

 

“Hù doạ ai chứ?”  

Giọng điệu của Thiên Phong Quần mang theo một chút run rẩy, hừ một tiếng nói: “Gọi đến từng này thánh thú, nhưng chúng nó có nghe lời ngươi không?”