Phong Thần Châu

Chương 4285: Một tia hi vọng nhỏ.  




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

Phong Vô Cực thì thầm: "Ngươi đã biết ta là ai thì hẳn cũng nên biết ngày trước ta buôn bán tin tức, tích lũy hùng hậu, nhưng những năm gần đây đã tiêu sạch toàn bộ, mà hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào loại thủ đoạn này để kiếm thánh thạch chữa thương".  

 

"Vẫn Tinh Quỷ Viêm vốn là một loại viêm khí, thế nhưng cũng tràn ngập quỷ khí, ngươi dùng khí dương cương uẩn dưỡng thì sẽ xung đột với viêm khí, ngươi dùng khí hàn băng bức bách thì sẽ lại tương xung với quỷ khí..."   

 

"Không sai!"  

 

Phong Vô Cực vội vàng nói.  

 

"Mặc dù phiền phức, nhưng cũng không phải thuộc kiểu khó giải!"  

 

Tần Ninh đứng dậy nói: "Những ngày này, ngươi dùng Hỏa Vân Thạch cùng Băng Phách Tán, Hỏa Vân Thạch ba phần, Băng Phách Tán bảy phần, ngâm thân thể, ba ngày một lần, có thể cam đoan ngươi không phải chịu nỗi đau đớn khi hồn phách bị thiêu đốt nữa".  

 

"Chờ đến khi ngươi tìm được tin tức của những người khác, ta sẽ nói ngươi biết tiếp theo nên làm thế nào!"  

 

Phong Vô Cực còn muốn nói gì thì Tần Ninh đã nói tiếp: "Nếu có hiệu quả thì chứng tỏ là ta không lừa ngươi, ta dù sao cũng phải đi tìm Giản Bác để xem tin tức ngươi nói có đúng hay không đã chứ?"  

 

Phong Vô Cực chắp tay nói: "Đa tạ!"  

 

"Khách khí!"  

 

Tần Ninh quay người rời đi...  

 

 

 

"Cha..."  

 

Phong Linh giờ phút này không nhịn được, lên tiếng: "Kẻ này nhìn rất trẻ, tuổi hẳn cũng không lớn, tin được không?"  

 

“Tuổi trẻ tài cao, chưa chắc không thể!"  

 


"Có tin được hay không, cứ thử là biết!", Phong Vô Cực từ từ nói.  

 

Những năm gần đây, ông ta bị độc tố trong cơ thể thiêu đốt cả ngày lẫn đêm.  

 

Hồn phách của ông ta vào ban ngày thì như ở trong luyện ngục, nóng đến tê tâm liệt phế.  

 

Mà về đêm thì lại là quỷ khí âm trầm, khiến cho ông ta như đang trong hố ma.  

 

Ông ta đã kiên trì vài vạn năm.  

 

Ông ta không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.  

 

Giờ phút này, cho dù là một tia hi vọng thì ông ta cũng muốn thử.  

 

Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Tần Ninh chỉ ra điểm này thì ông ta cũng lựa chọn giao dịch với Tần Ninh.  

 

Một tia hi vọng nhỏ.  

 

Ông ta cũng muốn liều một phen.  

 

Phong Vô Cực nhìn mặt sông tĩnh lặng, khẽ cười nói: "Tuy nói qua nhiều năm như vậy, ta đã bị chúng dồn đến đường chết, nhưng vẫn còn một vài huynh đệ năm xưa chưa từng từ bỏ ta!"  

 

"Phong Dương, Phong Linh, báo cho tất cả mọi người, bắt đầu làm việc!"  

 

"Vâng!"  

 

"Vâng!"  

 

Phong Linh cùng Phong Dương đều đỏ hết cả mặt vì kích động.  

 

Những năm gần đây, cha bọn họ luôn mang tâm trạng nặng nề, làm cho hai người cảm giác đây không còn là người cha hăng hái năm xưa nữa.  

 

Một vị Thánh Vương thanh danh vang dội của ngày xưa, hiện nay cho dù là Thiên Thánh ngũ phẩm thì thực lực cũng không hề tầm thường.  

 

Nhưng những năm gần đây, cha đều bị căn bệnh quái ác tra tấn.  

 

Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ năm đó, giờ lại như một kẻ điếc.  

 

Hiện tại, dường như người cha oai phong của bọn họ sắp quay trở về!  

 

Tần Ninh về phòng khách, thấy Nhan Như Họa cùng Tấn Triết đang thủ thế chờ hắn trở về.  

 

 

chapter content